” Bệ hạ là đang trách cứ ta sao? ” Tuân Tử Hoài dừng tay lại, ủy khuất.
” Không.
“
Thiên Nhạn trả lời vô cùng nhanh mà dứt khoát, khiến Tuân Tử Hoài cười ra tiếng, khuôn mặt có mấy phần vui sướng và đắc ý: ” Ngươi không trách ta thì tốt.
“
” Lúc trước là do hắn luôn quấy rầy đến ngươi, ta sợ ảnh hưởng đến ngươi, liền tìm cái biện pháp, để hắn tự đi giày vò mình.
Biện pháp này quá tốt, hắn không rảnh đến quấy rầy bệ hạ.
“
Ánh mắt Tuân Tử Hoài lại tối xuống: ” Người này luôn ngấp nghé đến Hoàng vị của bệ hạ, lưu hắn lại là một cái tai họa.
Nếu như bệ hạ cảm thấy khó thực hiện, ta sẽ hạ cho hắn một chút thuốc mãn tính, không ai có thể phát hiện.
Ngay cả khi công chúa và hoàng tử biết được, cũng không trách được tới bệ hạ.
“
” Không nóng nảy, trước hết cứ giữ hắn lại đã.
Trận công thành Xương Vương lúc trước, khiến hắn có được chút thanh danh.
Ta không muốn hắn chết rồi mà vẫn có được thanh danh tốt như thế.
Tâm tư của người này rất sâu, nếu không phải ngươi hạ dược khiến tinh thần hắn bất ổn, hiện nay sợ rằng đã mưu tính làm sao để đoạt lại được Hoàng vị.
“
” Chờ hắn không cầu được thuốc, sẽ nhớ tới chuyện Hoàng vị, đến lúc đó, hắn sẽ kìm nén không được, bắt đầu cướp đoạt Hoàng vị.
“
” Ngươi nói, ta cai trị thiên hạ này thế nào? ” Thiên Nhạn đột nhiên hỏi.
” Tất nhiên là rất tốt.
Bệ hạ mới thống nhất thiên hạ được nửa năm, tất cả mọi thứ đều đã phát triển theo hướng tốt.
Bây giờ cả Yến quốc không ai không biết bệ hạ là một minh quân, hiện tại trong dân gian đã truyền tụng rất nhiều ca dao liên quan đến bệ hạ.
“
” Ca dao? ” Thiên Nhạn nằm ngửa, ánh mắt rơi vào trên mặt Tuân Tử Hoài, quan sát ở khoảng cách gần, khuôn mặt nhỏ của Tuân Tử Hoài đúng là vô cùng tuấn tú không gì sánh được, làn da còn tốt hơn cả nữ nhân: ” Ca dao là so ngươi biên soạn sao? “
Nàng còn chưa quên thủ đoạn tạo thế của Tuân Tử Hoài trước khi nàng đăng cơ.
Tuân Tử Hoài bị nhìn thấu cũng không giận: ” Lúc mới bắt đầu là ta biên soạn, sau này thì là do dân chúng tự mình biên, không cần tới ta hỗ trợ.
May mắn bệ hạ nhân thiện xây dựng thư viện, làm cho bách tính Yến quốc đều có cơ hội được học chữ.
“
Thiên Nhạn bị chọc cười, Tuân Tử Hoài vội vàng nói: ” Bệ hạ, đừng cười, cười là thuốc mỡ