Chương 764:Kinh biến! Thảm án ở Bạch Vũ sơn trang
Lúc này, Trần Nghiệp nhìn thấy ông cụ Âm Dương Thái Tuế không còn bộ dáng không đứng đắn nữa, trong lòng lại thầm đề phòng hẳn lên.
Tuyệt đối đừng cảm thấy ông già này không đáng tin, nhưng thực ra trong lòng hắn biết rất rõ võ công của người này vô cùng đáng sợ.
Dù sao thì từ khi hắn tới thế giới này tham gia nhiệm vụ thử luyện cho đến nay, Âm Dương Thái Tuế vẫn là người đầu tiên có thể dùng võ công của mình, cưỡng chế phá giải Hấp Tinh Đại Pháp trong khi quyết đấu chính diện!
Đương nhiên cũng không thể chứng minh Âm Dương Thái Tuế đã đánh bại được Hấp Tinh Đại Pháp, nhưng hắn ta lại có thể chạy trốn dưới loại tình trạng thái này, cũng đủ để chứng minh được sự đáng sợ của người này.
Phải biết rằng mạnh như đám người Ô Hoàn và Vô Ngân công tử còn không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của Hấp Tinh Đại Pháp, trừ phi là Trần Nghiệp tự động từ bỏ mới được.
Huống chi ngay cả Tương Tây Tứ Quỷ là người duy nhất luyện thành Mị Ảnh Thần Công trong võ lâm, vẫn phải chết dưới một chiêu này trong sự tiếc nuối.
Từ đây, cũng đủ có thể nhìn ra được Hấp Tinh Đại Pháp tuyệt đối vô cùng cường thế, đặt trong mắt toàn bộ võ lâm cũng thuộc loại võ công nhất đẳng.
Mà lúc này trong đầu Trần Nghiệp thầm nhớ lại, chiêu Thiên Địa Vô Cực, Âm Dương Nghịch Chuyển mà ông cụ Âm Dương Thái Tuế này vừa thể hiện, rốt cuộc là võ công gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nháy mắt đó, hắn cảm giác không gian xung quanh đều phát sinh sự thay dổi rất vi diệu, thứ này quả thực là thoát khỏi phạm trù võ học.
Chỉ nghe thấy Âm Dương Thái Tuế tiếp tục bảo: “Tiểu tử, ngươi giao tấm sắt cho ta, ta đồng ý một điều kiện của ngươi, được không?”
“Hửm, một điều kiện sao?”
Trần Nghiệp nhìn lão già với vẻ có hơi nghiềm ngẫm, trong lòng thầm suy nghĩ.
“Ngươi cảm thấy với võ công của ngươi có thể giúp ta làm được gì? Ta có cần thiết phải chấp nhận một điều kiện này của ngươi không?”
Âm Dương Thái Thuế lập tức sững sờ, hắn ta nghĩ ngợi cẩn thận, rồi gõ lên đầu, cũng không thể không cảm thấy quả đúng là như vậy, dù sao thì Trần Nghiệp trẻ tuổi như vậy đã có thể đánh ngang tay với hắn ta, tương lai cùng với thời gian chuyển dời, chẳng phải sẽ dần dần vượt qua hắn ta hay sao?
Cho nên nói một điều kiện, đối với người trẻ tuổi mà nói quả thực không tính là chuyện gì, vì thế Âm Dương Thái Tuế trải qua quá trình lựa chọn gian nan, lại dựng ba ngón tay lên.
“Tiểu tử, ta đồng ý ba điều kiện với ngươi, đồng ý ra tay hỗ trợ người vô điều kiện, được không?”
Nói ra được một câu này, hắn ta cũng đã phải trải qua quyết định to lớn, thế nhưng lại vẫn bị Trần Nghiệp từ chối.
“Thật ngại quá, ta hoàn toàn không cần nó, hơn nữa loại bại tướng dưới tay người khác như ngươi có tư cách gì đề nghị trao đổi với ta?”
“Cái gì? Tiểu tử, vậy mà ngươi lại dám nói ta là bại tướng dưới tay sao?”
Âm Dương Thái Tuế trừng to mắt, một bộ dáng tức đến khó nguôi.
Thế nhưng Trần Nghiệp lại vừa cười lạnh vừa bảo: “Lẽ nào không phải chắc? Ngươi tốn hết sức lực từ thời bú sữa mẹ mới chạy thoát khỏi tay ta, bây giờ lại quay ngược lại, dám không thừa nhận mình là bại tướng dưới tay ta sao?”
Nghĩ kỹ lại, Âm Dương Thái Tuế cảm thấy loại hành động vừa rồi của mình quả thực có hơi không vẻ vang, vì thế trong lúc nhất thời, có hơi ngại ngùng mà im lặng…
Vẫn là Trần Nghiệp phá vỡ bầu không khí này trước, hắn nói một cách nghiêm túc: “Võ công trong tấm sắt này cũng không phải không thể giao lại cho ngươi, chỉ có điều, ngươi nhất định phải lấy một thứ để trao đổi mới được!”
Ai mà biết Âm Dương Thái Tuế lại trực tiếp vung tay từ chối.
“Tiểu tử, ngươi muốn học Thiên Địa Vô Cực Âm Dương Nghịch Chuyển Càn Khôn của lão phu là điều chắc chắn không thể, ngươi vẫn nên từ bỏ thì hơn!”
Trần Nghiệp cũng không ngờ vậy mà lão già này lại thông minh như vậy.
Không sai, hắn quả thực có ý định với Thiên Địa Vô Cực Âm Dương Nghịch Chuyển Càn Khôn đó…
Bởi vì hắn thấp thoáng cảm giác được, loại võ công đó chắc hẳn còn có tương lai rộng mở phía trước.
Nói cách khác, nếu như tu luyện một môn võ công đó đến cực điểm, rất có khả năng còn xuất hiện các loại biến hóa khó tin nữa.
Cũng không biết làm thế nào mà lão già này lại nắm giữ được môn thần công như vậy?
“Tiểu tử, lão phu nói thực với ngươi, tấm sắt này thực ra không chỉ có một miếng!”
“Ồ, nói tiếp đi!”
Trần Nghiệp gật đầu, thực ra trong lòng đã sớm có loại suy đoán này rồi, có lẽ chỉ có tập hợp toàn bộ tấm sắt lại,