Chương 765:Màn đuổi giết dưới bóng đêm
“Kẻ nào?”
Trần Nghiệp đột nhiên nhìn thấy trong mấy căn phòng ở phía đông, có một đám người đang chém giét, người của một bên trong số đó mặc đồ đen và che mặt, không nhìn rõ được thân phận.
Mà bên còn lại thì lại là một đám môn khách trong Bạch Vũ sơn trang.
“Á…”
Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết truyền tới, một cái đầu to lớn bay đi thật xa, giống như ám khí đập vào trong vách tường thật sâu, nhìn kỹ bộ dáng của cái đầu này, một đám môn khách của Bạch Vũ sơn trang lập tức trợn tròn mắt như sắp nứt, hận đến muốn phát điên!
“Thiếu trang chủ, ngươi chết thảm quá…”
Trần Nghiệp lập tức biết được, hóa ra đây là thiếu trang chủ của Bạch Vũ sơn trang, bị người trực tiếp trảm bay đầu.
Sau đó có tiếng cười âm hiểm vang lên: “Ha ha, kết cục của việc đối đầu với Đông Hán chính là như vậy!”
Mấy bóng người giống như ma quỷ đột nhiên bay vào trong, chỉ thấy mũi chân của mấy người cách mặt đất, lơ lửng trên không trung, mặc đồ màu trắng trông giống như ác quỷ giáng tới từ trong địa ngục âm u!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hửm, tiểu tử này là ai?”
Đột nhiên, toàn bộ người đang giao chiến đều chú ý đến Trần Nghiệp đang đứng ở cửa bất động, mà mấy cao thủ Đông Hán mặc đồ trắng giống như ma quỷ, đang bay về phía hắn, thế nhưng, bọn họ trông thấy hắn chặn đường của mình, chẳng chịu nhúc nhích, mới lập tức nhíu mày, một người trong số đó duỗi lưỡi hái kỳ quái ra, móc vào cổ của Trần Nghiệp.
“Luyện…”
Người này phát ra tiếng cười quái đản đầy âm hiểm, thế nhưng ngay sau đó, hắn ta có thế nào cũng không cười nổi, bởi vì trước mắt hoa lên, lưỡi hái này đột nhiên rơi xuống.
Sau đó trên bụng của mình đột nhiên trở nên lạnh toát!
Hắn ta cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra bụng của mình xuất hiện một lỗ máu vô cùng to, máu tươi đang chảy ra một cách điên cuồng như không cần tiền vậy.
“Ta ta…”
Hắn ta lầm bầm vài tiếng, rồi đột nhiên rơi xuống đất, sau đó không còn động tĩnh.
Mà Trần Nghiệp chẳng qua chỉ tùy tiện nhặt một cây gậy gỗ làm vũ khí trong tay, đã đâm thủng bụng của người này, đồng thời nội lực đáng sợ cũng trào ra, đánh đứt toàn bộ kinh mạch trong cơ thể của hắn ta, vì thế người này mới ngay lập tức dứt khí bỏ mình!
Nhìn thấy Trần Nghiệp đột nhiên ra tay giết chết một tên cao thủ bạch y, tình hình ở hai bên lập tức có sự chuyển biến.
Sát thủ áo đen của Đông Hán và những cao thủ bạch y còn lại đều cực kỳ sợ hãi, biết mình gặp được nhân vật lợi hại!
Mà một đám môn khách của Bạch Vũ sơn trang thì lại mừng rỡ như điên!
“Các hạ chính là người tới từ Hộ Long sơn trang, mau chóng giúp một tay, tiễn những người Đông Hán này xuống địa ngục!”
Trần Nghiệp gật đầu, lạnh lùng nói: “Bọn họ vốn tới từ địa ngục, lúc này đương nhiên hẳn nên trở về nơi bắt đầu rồi.”
Nhìn thấy mấy người mặc đồ trắng, tu luyện võ công người không ra người quỷ không ra quỷ, còn không phải tới từ địa ngục hay sao?
“Tiểu tạp chủng, hóa ra là thuộc hạ của Thiết Đảm Thần Hầu!”
Mấy cao thủ áo trắng biết đây là mật thám tới từ Hộ Long sơn trang, vì thế nâng cao tinh thần lên hai mươi phần, đồng thời bao vây lại từ sắp bốn phương tám hướng.
Mà lúc này, Âm Dương Thái Tuế cũng đã đến rồi, hắn ta nhìn thấy một thảm án xảy ra trong Bạch Vũ sơn trang, lại mang vẻ mặt không có cảm xúc, trong lòng cũng không có bất cứ sự dao động nào.
Bởi vì loại người như hắn ta vốn vừa chính vừa tà, từ đầu đến cuối hắn ta tổng cộng chỉ tốn chưa đến hai canh giờ để tiêu diệt hai bang hội, mạng người trên tay hắn ta đã vượt hơn năm trăm mạng.
Nhân vật giống như vậy sao có thể vì một thôn trang bị diệt sạch mà sinh ra bất cứ dao động cảm xúc nào được chứ?
Hắn ta chỉ đứng ở trong sân với vẻ có hơi hứng thú, nhìn Trần Nghiệp thi triển võ công, quyết đấu với một đám cao thủ Đông Hán.
Bốp bốp bốp!
Hắn tùy tiện vung ra mấy quyền, mấy cao thủ áo trắng này lập tức phát ra tiếng kêu thảm, cơ thể đập vỡ cửa sổ bay ra, rớt thật mạnh ở bên ngoài sân.
Thế nhưng trong đó có một người xui xẻo, không cẩn thận rơi xuống dưới chân của Âm Dương Thái Tuế.
Hắn ta vừa mới bò dậy, muốn tiếp tục tiến vào trong trận chiến, nhưng sắc mặt của Âm Dương Thái Tuế lại lập tức u ám hẳn đi.
“Đồ khốn! Quấy nhiễu lão phu, ngay cả