Chương 767:Lão hồ ly bày đại cục chấn động
Có được hạt Thiên Hương Đậu Khấu thứ ba, Trần Nghiệp cuối cùng cũng hoàn thành việc mà Thiết Đảm Thần Hầu giao phó, xem như cũng tạm thời kết thúc một chuyện.
Hơn nữa trong lòng hắn cũng biết rõ, chỉ cần trở về giao hạt Thiên Hương Đậu Khấu thứ ba này cho Thiết Đảm Thần Hầu, thì có thể đánh tan một tia nghi ngờ cuối cùng về mình trong lòng hắn ta!
Sau đó, Thiết Đảm Thần Hầu sau khi thành công đánh thức Tố Tâm, cũng sẽ không còn hạn chế dã tâm bành trướng của mình nữa.
Mà tiếp sau đây, hắn ta nhất định sẽ gia tăng thủ đoạn, muốn tiêu diệt Tào Chính Thuần của Đông Hán.
Đến lúc đó, chính là lúc Thiết Đảm Thần Hầu chân chính đẩy nhanh tiết tấu lộ ra răng nanh của mình.
Mà Trần Nghiệp cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ thử luyện, đó chính là ngăn cản Thiết Đảm Thầu Hầu mưu đồ cướp ngôi.
Bạch Vũ trang chủ vừa cười vừa bảo Trần Nghiệp: “Trần thiếu hiệp tuổi tác còn trẻ, mà võ công đã thật cao cường, sao không cùng tới thôn trang ta ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này cách Bạch Vũ sơn trang cũng không xa, hơn nữa bấy giờ sắc trời đã tối đen, cách lúc trời sáng vẫn còn một khoảng thời gian nữa.
Cho nên Trần Nghiệp gật đầu, hắn không quá quen thuộc về võ lâm này, dưới màn đêm tốt nhất đừng tùy tiện đi về tới những nơi xa lạ.
Sau khi trở về trong Bạch Vũ sơn trang, ngọn lửa đã từ từ được dập tắt, một đám môn khách đang ở trong trang quét dọn một chút, trong thấy trang chủ trở về, bọn họ lập tức lệ nóng doanh trào, đi tới đón!
“Trang chủ, chúng ta đều tưởng ngươi không về được nữa!”
Bạch Vũ trang chủ cũng vô cùng cảm khái, vỗ lên vai của mấy môn khách, không nói được bất cứ lời gì.
Sau đó hắn ta nhìn thấy con trai đã chết thảm của mình, ngay cả một thi thể nguyên vẹn cũng không còn lại, tiếng khóc lại càng nghẹn ngào không thôi!
Sau một canh giờ, một đám môn khách làm xong một bàn cơm, bày ở trong đại sảnh, rồi mời Trần Nghiệp tới cùng tiến vào tiệc rượu.
Nhưng lúc này, Trần Nghiệp vừa chuẩn bị bước vào đại sảnh, thì đột nhiên lỗ tai hơi động, nghe thấy âm thanh một mái ngói vỡ vụn trên nóc nhà!
Âm thanh này thực ra rất nhẹ, nếu vào trong lỗ tai của người bình thường, hoàn toàn sẽ không phát hiện ra bất cứ cảm giác khác thường nào hết.
Nhưng Trần Nghiệp lại nhanh nhạy cảm giác được chuyện có hơi kỳ quái…
Sau đó ánh mắt của hắn nhìn về phía bầu trời đêm, đột nhiên trông thấy một bóng người màu xám, lóe lên rồi biến mất!
“Ông già áo xám Âm Dương Thái Tuế!”
Trần Nghiệp lập tức hiểu ra, hóa ra người này vẫn luôn bám theo ở phía sau như âm hồn, hắn cũng không gọi, mà quay người bay thẳng ra ngoài.
Sau đó, ông cụ mặc áo bào xám một đường đi về phía quan đạo, đáp lên trên một cái cây to.
Trần Nghiệp tới bên dưới cây, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì thì nói mau đi!”
Trần Nghiệp biết rõ, Âm Dương Thái Tuế này cố tình phát ra tiếng động, chắc chắn là có chuyện gì đó muốn gọi mình ra ngoài.
Âm Dương Thái Tuế cười lạnh một tiếng, sau đó đáp: “Tiểu tử, ta cười ngươi sắp chết đến nơi rồi mà vẫn không tự biết.”
“Ồ, sao lại nói lời này?” Trần Nghiệp có hơi nghi ngờ.
Âm Dương Thái Tuế đáp một cách nghiêm túc: “Bạch Vũ trang chủ có chút kỳ quái, nếu lát nữa ngươi dám đi ăn bữa cơm đó, vậy ngươi sẽ mất mạng!”
Trần Nghiệp lập tức vô cùng ngạc nhiên, tuy rằng Bạch Vũ trang chủ vừa tà vừa chính, nhưng xét từ tình hình trước mắt, hắn ta bởi vì chuyện của Đông Hán Tào Chính Thuần mà đã hoàn toàn đầu phục phía Hộ Long sơn trang.
Hơn nữa đối phương thật sự đã giao hạt Thiên Hương Đậu Khấu thứ ba ra, nhưng tại sao Âm Dương Thái Tuế lại nói ra loại lời này?
“Tiểu tử ngươi cũng không thèm nghĩ cho kỹ xem, dựa vào võ công của lão già Bạch Vũ trang chủ đó, một đám tay sai Đông Hán có thể làm được gì hắn ta sao?”
Âm Dương Thái Tuế nói ra lời này khiến Trần Nghiệp lập tức nhíu mày!
Thực ra trước đó hắn cũng từng nghi ngờ về điểm này, chỉ là không nghĩ kỹ mà thôi.
Âm Dương Thái Tuế chậm rãi nhảy từ trên tàng cây xuống, sau đó nói tiếp: “Dựa theo suy đoán của ta, trong tay của lão già Bạch Vũ trang chủ này rất có khả năng có một tấm sắt!”
Trần Nghiệp nhất thời buột miệng hỏi: “Có phải là tấm sắt giống như của ta không?”
“Chính là loại tấm sắt đó! Bạch Vũ trang chủ chắc chắn đã có được tấm thứ hai, cho nên tối nay hắn mới bày một ván cờ lớn bằng trời như vậy!”
Trần Nghiệp không hề hé răng, mà tiếp tục nghĩ thật cẩn thận, hắn biết Âm Dương Thái Tuế chắc chắn còn có lời sau.
Âm Dương Thái Tuế tiếp tục nói: “Bạch Vũ trang