Chương 770:Đoàn Thiên Nhai không phục, quyết đấu Hoan kiếm
Màn đêm buông xuống, Trần Nghiệp trở về Trung Nghĩa trang, và gặp được Thượng Quan Hải Đường.
“Hạt Thiên Hương Đậu Khấu thứ ba đã đến tay rồi, chúng ta về thôi chứ?” Trần Nghiệp nói.
Lúc này, sắc mặt của Thượng Quan Hải Đường đã hồng hào, thoạt nhìn bệnh kín trong cơ thể đã đều bị giải trừ hết.
Trần Nghiệp cũng hiểu rất rõ, Vạn Tam Thiên quả thực rất thật lòng với cô ta.
Bằng không, những ngày này cũng sẽ không chăm sóc cô ta đến như vậy, đến mức các loại thiên tài địa bảo trong Trung Nghĩa trang đều dùng đến hết, chỉ để loại bỏ toàn bộ chất độc của Ma Sơn Ngũ Tuyệt trong cơ thể của Thượng Quan Hải Đường thật sạch sẽ.
Vạn Tam Thiên bước qua đó, vẻ mặt không có cảm xúc, nhưng trong ánh mắt lại che giấu một tia vô cùng đố kỵ…
“Hải Đường, các ngươi phải đi rồi sao?” Vạn Tam Thiên tò mò hỏi.
Thượng Quan Hải Đường gật đầu, đáp: “Hoan ngênh ngươi đến làm khách ở Thiên hạ đệ nhất trang của ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vạn đại quan nhân, mấy ngày này ở trong trang đã quấy rầy rồi, hẹn ngày khác gặp lại.”
Vạn Tam Thiên cười ha ha, bảo: “Được, có cơ hội ta nhất định sẽ tới!”
Sau đó, hắn ta nhẹ giọng nói với Trần Nghiệp: “Trần thiếu hiệp, có thể tìm một chỗ nói vài câu được không?”
Vì thế Trần Nghiệp và Vạn Tam Thiên đi tới phòng bên.
Sau khi vừa tiến vào, Vạn Tam Thiên lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Trần thiếu hiệp, ta bằng lòng tặng toàn bộ Trung Nghĩa trang này cho ngươi!”
Vừa dứt lời, Trần Nghiệp lập tức đáp với vẻ có hơi ngạc nhiên: “Ồ, tại sao thế?”
Hắn biết rất rõ, ý nghĩa của Trung Nghĩa trang này cũng chỉ là một thôn trang thôi đâu.
Trung Nghĩa trang đại diện cho của cải nửa đời của Vạn Tam Thiên.
Trong toàn bộ sơn trang có rất nhiều kho báu, bên trong cất chứa rất nhiều đồ vật mà hắn ta gom góp trong nhiều năm cho tới nay như vậy.
Hơn nữa, dưới tay Vạn Tam Thiên còn có rất nhiều môn khách đều là cao thủ số một trong võ lâm, giống như Tương Tây Tứ Quỷ đó, chẳng qua bọn họ chỉ là người khá có tính đại diện trong đó mà thôi.
Hơn nữa nếu hắn có được Trung Nghĩa trang, về một mức độ ý nghĩa nào đó, cũng tương đương với việc tuyên bố với người đời mình đã có được tình hữu nghị với Vạn Tam Thiên.
Một sức nặng của Trung Nghĩa trang có thể nói là nặng trình trịch, thế nhưng Trần Nghiệp lại cũng không biết rốt cuộc trong hồ lô của Vạn Tam thiên đang bán thuốc gì.
Vạn Tam Thiên thở dài một hơi, sau đó đáp: “Ta chỉ hy vọng ngươi có thể rời khỏi Hải Đường, nhường nàng ấy cho ta, được không?”
Sau khi nói xong, trong mắt của hắn ta tràn đầy vẻ chờ mong, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trần Nghiệp, đợi câu trả lời của hắn.
Trong lòng Trần Nghiệp nở nụ cười!
Hóa ra người này thật đúng là kẻ si tình, vì một người phụ nữ mà cam lòng từ bỏ của cải tích lũy nửa đời cho đến nay.
Nhưng hắn đương nhiên cũng biết, toàn bộ thực lực của Vạn Tam Thiên cũng không chỉ có một Trung Nghĩa trang này, chẳng qua thôn trang này lại là phần lớn tâm huyết thu gom cả đời của hắn ta mà thôi.
Phần trung tình với Thượng Quan Hải Đường này, và phân tình cảm này không hề giả đối.
Mà từ một phương diện này cũng có thể nhìn ra được, Vạn Tam Thiên quả thực rất thật lòng với cô ta.
“Vạn đại quan nhân, ta nói rõ với ngươi thế này, Hải Đường thích ai là chuyện của bản thân cô ta, ta không có quyền can thiệp.”
Nói xong, Trần Nghiệp tỏ rõ lập trường, Vạn Tam Thiên lập tức thất vọng.
Sau khi bước ra khỏi phòng, Thượng Quan Hải Đường lập tức đi tới, kéo ống tay áo hắn: “Trần Nghiệp, chúng ta về thôi.”
Nhìn thấy bộ dáng thân thiết này, sự đố kỵ trong lòng Vạn Tam Thiên lại càng bùng cháy dữ dội!
Trần Nghiệp không ư hử gì, mà rút ống tay áo của mình về, cũng không vì hắn muốn tránh hiềm nghi, mà là hắn cũng không thân với Thượng Quan Hải Đường cho lắm, nên đối với loại hành động này có hơi không quen.
Mà lúc này, Thượng Quan Hải Đường mới lập tức ý thức được hóa ra mình vì muốn nhanh về nhà như mũi tên, lại trong lúc nhất thời quên mất nam nữ khác biệt.
Lập tức, trên gương mặt cô ta đỏ bừng tới tận mang tai, cúi đầu, không nói gì…
Trần Nghiệp và Thượng Quan Hải Đường rời đi, Vạn Tam Thiên vẫn luôn tiễn bọn họ đến tận cuối quan đạo, nhìn bóng dáng hai người biến mất, hắn ta rơi vào trong trầm lặng.
Trong rừng cây phía sau xuất hiện hai bóng người, lạnh lùng nói: “Đại nhân, có cần chúng ta giải quyết tiểu tử đó hay không?”
Vạn Tam Thiên lập tức hừ lạnh một tiếng: “Võ công của các ngươi so với Tương Tây