“Trần thiếu hiệp, ta đã cho ngươi tấm sắt và của cải rồi, có thể thả ta được chưa?” Bạch Vũ trang chủ hỏi với vẻ có hơi chờ mong, đồng thời con mắt cũng nhìn chằm chằm vào Trần Nghiệp.
Hắn ta biết rõ toàn bộ con át chủ bài của mình đã bị công bố cả rồi, tiếp sau đây tính mệnh của mình hoàn toàn do một câu nói của Trần Nghiệp quyết định!
Trần Nghiệp không nói gì, trong mắt hiện lên một tia sáng khó hiểu, rất dễ nhận thấy hắn cũng đang suy nghĩ cẩn thận xem có nên thả Bạch Vũ trang chủ hay không?
“Ngay cả con trai ruột của mình còn chẳng tha, ta không có cách nào giữ lại một mạng của ngươi!” Trần Nghiệp lắc đầu, nói với vẻ hơi đáng tiếc.
Hắn đã quyết định, người giống như Bạch Vũ trang chủ giữ lại trên thế gian, sớm muộn gì cũng sẽ là một tai họa, còn chằng bằng dứt khoát diệt cỏ tận gốc!
Trần Nghiệp đang định ra tay, thì Bạch Vũ trang chủ đột nhiên hung dữ uy hiếp: “Nếu ngươi giết ta, người của Thiên Dạ đuổi tới chắc chắn sẽ dồn manh mối lên người ngươi, đến khi đó ngươi sẽ gặp phiền phức bất tận!”
Trần Nghiệp cười lạnh bảo: “Ý của ngươi là, đến khi đó Thiên Dạ sẽ nghi ngờ tấm sắt này ở trên người ta đúng không, ngươi coi ta là đứa trẻ con ba tuổi sao?”
Nghe được lời này của hắn, Bạch Vũ trang chủ lập tức ngạc nhiên.
Trần Nghiệp tiếp tục nói: “Một ván cờ ngươi bày vào tối hôm qua, chẳng qua là muốn tạo ra một loại hiện tượng giả, khiến Thiên Dạ cho rằng tấm sắt đã rơi vào tay của Đông Hán Tào Chính Thuần, cho nên làm sao Thiiên Dạ có thể tìm đến ta được chứ?”
Nghe được lời này của hắn, Bạch Vũ trang chủ ngạc nhiên và cạn lời!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, trong lòng hắn ta chỉ có thể cười khổ một tiếng, đây chính là chuyển đá rơi vào chân mình mà.
Bây giờ thì hay rồi, toàn bộ đều là làm lời cho người ta cả!
Ngay khi trong lòng hắn ta đang hỗn loạn, thì một tia sáng vàng lóe lên rồi biến mất.
Trần Nghiệp thi triển Kim Cương Bất Hoại Thần Công, trực tiếp bổ một chưởng đánh hắn ta chết tươi!
Sau khi giết chết hắn ta, hắn trở về trong sơn trang.
Sau đó dựa theo nhắc nhở của Bạch Vũ trang chủ lúc trước, tiến vào căn phòng thứ ba ở phía đông.
Quả nhiên trong một ô bí mật ở dưới giường có một mật đạo, thế nhưng hắn lại không tùy tiện tiến vào trong.
Dù sao thì hắn vẫn còn một chút để tâm, phòng ngừa trong mật đạo có cơ quan ám khí!
Vì thế Trần Nghiệp xách một vài môn khách đã bị hút cạn nội lực ở trong đại sảnh tới, rồi ném thẳng vào trong mật đạo.
“Đại hiệp tha mạng…”
Những môn khách này đều kêu thảm thiết xin tha, vừa rồi trong nháy mắt rơi vào trong mật đạo, chỉ nghe thấy một trận âm thanh của cơ quan khởi động.
Tiếp đó là các loại tiếng kêu cực kỳ bi thảm, sau đó lại hoàn toàn khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Trần Nghiệp lại ném một bình hoa vào bên trong, phát hiện ra bên trong mật đạo yên tĩnh, không có bất cứ động tĩnh nào, lúc này, mới hơi yên lòng.
Sau đó Trần Nghiệp nhảy vào bên trong mật đạo này, châm đuốc nhìn xung quanh.
Lần này, trong một hang động nhỏ ở bên dưới mật đạo tản ra ánh sáng đủ mọi màu sắc, khiến ánh mắt của mọi người đều không thể nào mở ra được!
Trần Nghiệp hoàn toàn kinh ngạc: “Vậy mà lại có nhiều vàng bạc châu báu như vậy sao?”
Đúng vậy, mật thất nho nhỏ này có ít nhất bảy, tám mươi rương sắt, trong mỗi một chiếc rương đều là những đĩnh vàng, bạc, còn có trân châu mã não, ngọc bích… Hơn nữa nhìn chất lượng của những thứ này, không có cái nào không phải hàng thượng đẳng!
“Bạch Vũ trang chủ này sở hữu tài phú kinh người như vậy ư?”
Trần Nghiệp có hơi nghi ngờ, chỉ vẻn vẹn là những tài phú trước mặt này thôi, phỏng cừng cũng đã sắp đuổi kịp Vạn Tam Thiên giàu nhất thiên hạ rồi đấy nhỉ?
Hắn hoàn toàn không ngờ, một trang chủ nho nhỏ lại có thể sở hữu của cải kếch xù như vậy!
Sau đó Trần Nghiệp cẩn thận rời khỏi mật đạo, tiếp đó, lại nhân lúc trời vẫn còn chưa sáng mà chạy đến Ác Nhân cốc, đợi đến khi sắp sáng, hắn đã đến được Ác Nhân cốc!
Long ác nhân và Hổ ác nhân lập tức đi ra ngoài đón.
“Chủ công, ngài đã tới rồi?”
Hiện giờ, hai đại ác nhân này đều tự giác gọi Trần Nghiệp là chủ công, cũng có nghĩa coi đối phương chính là chủ nhân chân chính của Ác Nhân cốc.
Trần Nghiệp gật đầu, nói với giọng điệu có hơi nặng nề: “Ngươi mau chóng dẫn người đi theo ta, đúng rồi, nhớ dẫn nhiều người một chút, càng nhiều càng tốt!”
“Hửm?