Mắt thấy những người này càng lúc càng nhiều, dường như đã vượt hơn nghìn người, hơn nữa tất cả đều là người của quân đội.
Những người này cưỡi chiến mã, trong tay cầm đuốc, dưới màn đêm thoạt nhìn có khí thế phi thường.
Trong nháy mắt, đại quân này đã bao vây toàn bộ thành Hồi Dương lại.
Sau đó đại quân tiến vào con đường trong thành, tiếng vó ngựa giẫm lên nền đất vang lên dày dặc!
Cộp cộp cộp…
Sắc mặt của đám người Trần Nghiệp lập tức thay đổi, phát hiện ra sự việc không ổn!
“Không hay rồi, là quân đội bên ngoài thành Hồi Dương…”
Lần này, Trần Nghiệp lập tức có chút khó hiểu, rốt cuộc là người trong quân doanh nào tới? Hơn nữa tại sao bọn họ lại có được tin tức mà đột nhiên hành động?
Phải biết rằng tối hôm nay, tuy bọn họ và phủ nha Lưu Thiếu Thu của thành Hồi Dương đại chiến một trận, nhưng chuyện này nói tòm lại cũng là mâu thuẫn giữa Hộ Long sơn trang và Đông Hán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quân doanh nào lại dám tự tiện gia nhập vào trong, bước một chân vào trong vũng nước đục này?
Sau đó những người này cũng bao vây đám người Trần Nghiệp lại, binh sĩ đông nhin nhít cầm trường thương trong tay, uy thế thoạt nhìn phi thường!
Tuy rằng cao thủ nhất lưu trong võ lâm có thể liều mạng xông ra khỏi đại quân, nhưng đối mặt với kỵ binh hơn nghìn người này và phương trận tổ hợp từ bộ binh, thì cho dù có là cao thủ nhất lưu cũng cảm thấy vô cùng đau đầu.
Thậm chí là cao thủ tiên thiên, Trần Nghiệp cũng chỉ có thể giữ được tính mạng cho mình, nhưng đám người Thượng Quan Hải Đường và Quy Hải Nhất Đao thì lại khó nói.
Lúc này, trận doanh tách ra, một con tuấn mỹ cao lớn chậm rãi bước tới, phía trên ngựa còn có một vị tướng quân.
Tuổi tác của người này trạc tầm năm mươi, gương mặt uy nghiêm, sau khi nhìn thấy hiện trường hỗn loạn, hắn ta lập tức hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi cũng to gan thật, vậy mà lại dám tùy tiện giết chết mệnh quan triều đình, đáng bị tội gì?”
Sau khi nghe thấy lời này của hắn ta, Thượng Quan Hải Đường muốn nói lại thôi.
Cô ta vừa định nói bọn họ là người cả Hộ Long sơn trang, nhưng đột nhiên phát hiện ra có hơi không ổn!
Dù sao thì Hộ Long sơn trang cũng thuộc triều định, nhưng lúc này chuyện bọn họ lại giết chết Hồi Dương phủ nha Lưu Thiếu Thu ngay tại trận đã không thể phủ nhận được nữa, nếu trực tiếp bại lộ thân phận Hộ Long sơn trang của mình, vậy khó tránh khỏi có hơi thô lỗ!
Huống chi, chỉ khi đám tín vật này về đến tay của Thiết Đảm Thần Hầu, thì bọn họ mới có thể trực tiếp trở mặt, khai chiến với Đông Hán.
Nhưng hiện giờ nói thẳng ra loại lời này, vẫn có hơi không hợp hoàn cảnh.
Cho nên Thượng Quan Hải Đường lúng túng nửa ngày, cuối cùng cũng không mở miệng, mà Trần Nghiệp lại đột nhiên hỏi với vẻ hơi đăm chiêu: “Ngươi là ai?”
Tướng quân trên ngựa cười to một tiếng, sau đó đáp: “Ta chính là Hổ Uy tướng quân Tống Mẫn Đức, phụng mệnh trấn thủ dải núi mênh mông phía tây thành Hồi Dương, lẽ nào các ngươi chưa từng nghe nói đến tên của ta sao?”
“Hóa ra là Hổ Uy tướng quân Tống Mẫn Đức, một trong thập đại tướng quân sao?” Trần Nghiệp gật đầu trong lòng, hắn đương nhiên biết người này rồi.
Trong cốt truyện nguyên tác, thực lực khi liên thủ lại của thập đại tướng quân cũng không kém gì toàn bộ quân đội hoàng triều.
Dưới tay mỗi một vị tướng quân có quân đội mấy chục nghìn người, mà Tống Mẫn Đức này được gọi là Hổ Uy tướng quân, thực lực của hắn ta lại càng đạt đến đại quân một trăm nghìn người.
Sau này Thiết Đảm Thần Hầu lợi dụng sức mạnh tình báo khủng khiếp của mình, đã uy hiếp, gom hết toàn bộ thập đại tướng quân lại, ép bọn họ tạo phản.
Nếu như bọn họ không đồng ý, Thiết Đảm Thần Hầu sẽ tiết lộ những chuyện này ra ngoài, đến lúc đó, triều đình cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ như cũ.
Cho nên thập đại tướng quân chỉ có thể bị ép tạo phản.
Trần Nghiệp đột nhiên nói: “Tống tướng quân, có thể tìm một chỗ nói chuyện được không?”
Tống Mẫn Đức vung tay, sau đó đại quân chậm rãi lùi lại, nhường ra một chỗ đất trống.
Từ động tác này, Trần Nghiệp cũng nổi lên một tia tò mò đối với Tống Mẫn Đức này, hắn cảm thấy người này cũng được tính là quang minh lỗi lạc, không sợ mình mình lại gần ám sát hắn ta sao?
Khi Trần Nghiệp tới trước mặt, Tống Mẫn Đức cũng đã xuống ngựa.
“Nói đi, chuyện gì?”
Tống Mẫn Đức rất thoải mái, rõ ràng không hề sợ hãi gì cả, cũng chẳng sợ Trần Nghiệp áp chế được mình.
Trần Nghiệp đột nhiên hỏi: “Ngươi có biết Hồi Dương phủ nha Lưu Thiếu Thu là người của ai không?”
Tống Mẫn Đức lập tức nhíu mày lại, lời này ngược lại cũng đã làm khó hắn ta.
Hắn ta không biết Trần Nghiệp là người của Hộ Long sơn trang, và đương nhiên cũng không biết Lưu Thiếu Thu là thuộc hạ của Tào Chính