Trần Nghiệp chậm rãi nói: “Thực lực của Thiết Đảm Thần Hầu là không thể nghi ngờ gì rồi, đợi sau khi hắn ta hoàn toàn đánh bại Tào Chính Thuần, sẽ trở thành kẻ dưới một người trên vạn người chân chính, bây giờ ngươi còn không tỏ rõ lập trường thì đợi đến khi nào nữa?”
Mấy câu nói này của Trần Nghiệp cực kỳ to gan, không hề nghi ngờ gì, nếu như bị hoàng thượng nghe được vậy sẽ trực tiếp chém bay đầu.
Lúc này, Tống Mẫn Đức nghe được cũng thấy kinh hồn bạt vía, trong lòng thầm nghĩ: “Tiểu tử này thật to gan quá, loại lời này mà hắn cũng dám nói ra?”
Phải biết rằng tuy rằng Thiết Đảm Thần Hầu và Tào Chính Thuần chiến đầu đã nhiều năm như vậy, nhưng đôi bên vẫn luôn ở dưới mặt nước, ngươi tới ta lui, mà cũng không dám trực tiếp bày ra ngoài sáng, làm đến mức quá đáng!
Nhưng lúc này, Trần Nghiệp lại trực tiếp nói ra ân oán của đôi bên một cách rõ ràng như vậy, khiến trong lòng Tống Mẫn Đức chịu sự đả kích!
“Lập trường… có ý gì?” Tống Mẫn Đức vẫn giả bộ mơ hồ ở nơi này.
Trần Nghiệp trực tiếp cười lạnh một tiếng: “Tống tướng quân không cần phải che giấu mình trước mặt ta, ta nói rõ ràng với ngươi thế này, Hộ Long sơn trang đã thu thập được những chuyện mà ngươi đã từng làm rồi, một khi những chuyện này bày ra trước mặt hoàng thượng, vậy hậu quả khỏi cần ta phải nói nhiều đâu nhỉ?”
Sau khi nghe được lời này của hắn, sắc mặt của Tống Mẫn Đức thay đổi, đột nhiên lùi lại vài bước!
“Cái gì?”
Có thể làm đến vị trí tướng quân này, chắc chắn cũng không có khả năng là leo lên một cách thuận buồm xuôi gió được, mà nhất định đã sử dụng qua rất nhiều thủ đoạn đen tối, trên con đường này đã giẫm đạp lên biết bao mạng người, nhưng đây cũng là chuyện vô cùng bình thường, cái gọi là thành công của một vị tướng được xây nên bởi tính mạng của hàng ngàn người, chính là có ý nghĩa này!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thể leo lên đến vị trí này, có ai là sạch sẽ đâu?
Tống Mẫn Đức hiểu rất rõ, với sức mạnh tình báo của Hộ Long sơn trang, muốn thu thập những chuyện bẩn thỉu mà mình đã từng làm ngày trước đó, là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lúc này, nghe thấy Trần Nghiệp chính miệng nói ra, trong lòng hắn ta lại càng sợ hãi không thôi!
“Vậy ta nên làm thế nào?”
Sau khi Tống Mẫn Đức nói ra câu này, lại phun ra một hơi thật nặng nề, cả người trông có vẻ vô cùng suy sụp và mất mát, mà trong lòng Trần Nghiệp thì lại vui vẻ, người này mắc câu rồi.
Trong lòng hắn chỉ đoán, Thiết Đảm Thần Hầu chắc chắn đã bắt đầu thu thập yếu điểm của thập đại tướng quân này, nhưng hắn cũng không chắc chắn chuyện này.
Bởi vì tính toán thời gian, không bao lâu sau, Thiết Đảm Thần Hầu sẽ hoàn toàn phát động tổng tấn công đối với Tào Chính Thuần.
Một khi Tào Chính Thuẫn ngã xuống, Thiết Đảm Thần Hầu sẽ trực tiếp bắt đầu tạo phản!
Cho nên trước lúc đó, Trần Nghiệp nhất định phải khiến thực lực của mình mạnh mẽ lên.
“Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ tiến hành liên lạc đơn tuyến với ngươi, một khi có chuyện gì, ngươi nhất định phải phối hợp, hiểu chưa?” Trần Nghiệp lạnh lùng nói.
Lúc này, về phương diện khí thế, hắn đã lên đến đỉnh cao rồi, vô hình chung, đã áp chế chặt chẽ Hổ Uy tướng quân Tống Mẫn Đức.
Vị đại tướng quân này ở trước mặt Trần Nghiệp, hiển nhiên đã thấp hơn một cái đầu…
“Được rồi!”
Hổ Uy tướng quân thở dài một hơi, khi hắn ta đi còn suýt chút nữa thì vấp ngã, rất dễ nhận thấy, trong lòng hắn có hơi mất hồn mất vía.
“Ôi, ta già rồi! Không so được với người trẻ tuổi bây giờ!”
Ngay khi ngồi lên lưng ngựa, Tống Mẫn Đức liếc mắt nhìn Trần Nghiệp ở phía xa, lắc đầu, rồi rời đi với vẻ mặt mất mát.
Đợi sau khi đại quân rút lui, Thượng Quan Hải Đường không nhịn được mà hỏi: “Trần Nghiệp, vừa rồi ngươi nói gì với hắn ta vậy? Mà lại có thể khuyên hắn ta rút lui được vậy?”
Trần Nghiệp cười đáp: “Ta chỉ nói với hắn, chúng ta là người của Thiết Đảm Thần Hầu, thế là hắn đã trực tiếp sợ hãi bỏ chạy rồi!”
“Hả, chỉ đơn giản vậy thôi sao?” Thượng Quan Hải Đường nhíu mày.
“Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy thôi…”
Quy Hải Nhất Đao ở bên cạnh đột nhiên liếc mắt nhìn bóng lưng của Trần Nghiệp với vẻ hơi đăm chiêu, lộ ra bộ dáng suy tư.
Sau đó mấy người nhân lúc trời vẫn chưa tối hoàn toàn mà biến mất, trực tiếp rời khỏi thành Hồi Dương.
Giữa đường, hai người Trần Nghiệp và Âm Dương Thái Tuế đột nhiên dừng lại, sau đó chuyển sang một con đường nhỏ khác.
Mà Quy Hải Nhất Đao, Thượng Quan Hải Đường và những người may mắn còn sống sót trong tam đài bát tọa, thì lại mang theo những vật chứng đó tiếp tục chạy về Hộ Long sơn trang.
“Tiểu tử, ngươi vội vàng chạy tới Ác Nhân cốc làm gì thế?” Âm Dương Thái Tuế đột nhiên hỏi.
Không