Đế Thích Thiên có thể nói là tự mua dây buộc mình.
Nếu như hắn ta sử dụng võ công khác quấn lấy Trần Nghiệp, vậy thì kết cục thắng thua của một trận này còn chưa nói trước được, Trần Nghiệp muốn bắt được hắn ta cũng tuyệt đối không đơn giản như vậy!
Nhưng Đế Thích Thiên lại dường như đã quên mất kiếm khí vô hình của Trần Nghiệp, có thể bắn ra điên cuồng giống như mưa to xối xả, bỏ qua số lượng mục tiêu.
Mà một chiêu hóa thành giọt nước này của hắn ta, ở thời điểm trước đây cũng là lợi khí tuyệt sát đánh bại các đại bang chủ ở võ lâm Trung Nguyên, nhưng một chiêu này lại vừa vặn đụng phải một tên khó xơi như Trần Nghiệp!
Kiếm khí vô hình của hắn chính là thiên khắc của chiêu này.
Vù vù vù…
Mỗi một kiếm khí đều xuyên thủng một giọt nước, Đế Thích Thiên gào lên điên cuồng thảm thiết, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên bên tai.
Một màn này khiến Tào Chính Thuần ở phía xa sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, lập tức quay người định bỏ chạy.
Thế nhưng hắn ta vừa định chạy, thì bên tai truyền tới giọng nói của Trần Nghiệp: “Ngươi có tin, trước khi ngươi xuống núi ta chắc chắn có thể giết chết được ngươi không?”
Nghe được lời này của hắn, Tào Chính Thuần trực tiếp ngây người ra tại chỗ, không dám cử động, lộ ra vẻ cười khổ, toàn bộ giọt nước giữa không trung đều bị kiếm khí vô hình xuyên thủng, bốc lên hơi nước, rồi nhanh chóng ngưng tụ ra cơ thể của Đế Thích Thiên ở phía xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng lúc này hắn ta lại đang lảo đảo, trực tiếp lùi lại hơn mười bước, suýt chút nữa thì rớt xuống núi.
Cả người Đế Thích Thiên trở nên có hơi hỗn loạn, trong đầu hắn ta cũng là một mảnh trống rỗng.
Lúc này, ánh mắt nhìn Trần Nghiệp đã hoàn toàn khác hẳn với ngày trước!
Nếu như là trước đây hắn ta còn coi thường Trần Nghiệp, cảm thấy cho dù võ công của đối phương có cao minh đến đâu, đến thế nào, thì suy cho cùng cũng chỉ là một nhân vật tiểu bối, chẳng qua chỉ là có chút thiên phú, học được một vài võ công thần kỳ mà thôi!
Nhưng lúc này hắn đột nhiên thức tỉnh, Trần Nghiệp không chỉ có võ công của bản thân cao cường.
Mà thiên phú về mặt võ học và về phương diện thực chiến, các loại tùy cơ ứng biến khác nhau đều vô cùng dỉnh cấp, khiến Đế Thích Thiên cảm thấy khiếp sợ.
“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai?”
Lúc này, Đế Thích Thiên cũng phát ra sự nghi ngờ giống như những kẻ địch khác của Trần Nghiệp trước đây.
Ngay khi đối diện với hắn, bọn họ sẽ sinh ra một loại cảm giác rằng đây cũng không phải là một người trẻ tuổi, mà trẻn thực tế lại chính là một lão quái vật che giấu thân phận thực sự của mình.
Tâm cơ thâm sâu đến đâu, kinh nghiệm dày dặn đến thế nào?
Trần Nghiệp cười lạnh: “Ngươi hẳn nên biết ngay khi ngươi cướp pháp trường rồi, ta chỉ là mệnh quan triều đình phải bắt ngươi trở về!”
Sau đó Trần Nghiệp giẫm một bước tới, trực tiếp nhanh chóng phi về phía Đế Thích Thiên.
Nhân lúc hắn bệnh mà lấy mạng hắn, đạo lý này Trần Nghiệp vẫn rất hiểu.
Hắn biết trên người đế Thích Thiên đã bị thương, hiện tại chính là thời khắc tốt nhất để đánh bại hắn ta.
Thậm chí trong lòng Trần Nghiệp còn thấp thoáng có một loại suy nghĩ, có lẽ hắn có thể bắt được đại ma đầu xưng bá ở Tây Vực này chăng?
Nếu là như vậy, chỉ sợ võ lâm Tây Vực, thậm chí là võ lâm Trung Nguyên đều sẽ vô cùng chấn động một phen, phải biết rằng, Đế Thích Thiên chính là một tấm gương tiêu biểu trong võ lâm Tây Vực.
Ngay cả tấm gương tiêu biểu này còn bị bắt, vậy mặt mũi của võ lâm Tây Vực cũng chẳng còn sót lại chút gì.
“Ha ha, tiểu tử, tuy rằng ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi thực sự quá ngông cuồng!”
Đế Thích Thiên cười lạnh, nhanh chóng di chuyển vị trí, tránh đòn tấn công của Trần Nghiệp.
Sau đó hai người trực tiếp dùng quyền cước đấu một trận đọ sức cận thân.
Một trận quyết đấu này đánh rất lâu, ước chừng sau một ném nhanh, hai người xẹt qua nhau giữa không trung, rồi tách ra đáp xuống hai bên đỉnh núi.
Đế Thích Thiên chậm rãi quay người, lạnh lùng nhìn…
“Ngày này năm sau, ta sẽ đích thân đặt chân đến Trung Nguyên, xin lĩnh giáo các hạ!”
Vừa dứt lời, Đế Thích Thiên trực tiếp kêu to một tiếng, giống như một con chim lớn, mở rộng hai tay mình, rồi cứ như vậy mà nhảy xuống từ trên đỉnh núi.
Ngọn núi này cao đến nghìn vạn trượng, thế nhưng đối với hắn ta mà nói lại giống như đất bằng, mà không hề coi nó ra gì, Đế Thích Thiên nhảy xuống núi như vậy, để lại Tào Chính Thuần hỗn loạn trong gió trên đỉnh núi!
“Đế Thích Thiên đại nhân, dẫn ta cùng đi với!” Tào Chính Thuần gào khàn cả giọng.
Nhưng hắn ta cũng không có dũng khí nhảy xuống núi cùng.
Trần Nghiệp nhìn hướng mà Đế Thích Thiên nhảy xuống, lắc đầu với vẻ vô cùng tiếc nuối.
Một đòn cuối