Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 821


trước sau



Thế nhưng chẳng qua bao lâu, Âm Dương Thái Tuế đã quay trở về quán trà với bộ dáng nhếch nhác không chịu nổi, Trần Nghiệp nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn ta, nhất thời có hơi ngạc nhiên.
Hóa ra quần áo khắp cả người Âm Dương Thái Tuế đều bị cắt tơi tả, hơn nữa trên hai cánh tay còn mấy vết thương do đao gây ra rất rõ ràng, còn đang không ngừng chảy máu ra ngoài.
“Người này quá lợi hại!”
Âm Dương Thái Tuế đau đến nhe răng nhếch miệng, cầm một cái bánh bao nhét vào miệng.
Trần Nghiệp ngược lại cũng không ngờ, dựa vào bản lĩnh của Âm Dương Thái Tuế, vậy mà cũng bị thanh đao ép đến cảnh nguy hiểm như vậy?
Thế nhưng ngay đúng lúc này, phi đao lại một lần nữa đánh úp tới!
“Cái gì? Lẽ nào tên này lại âm hồn bất tán sao?”
Âm Dương Thái Tuế cắn chặt răng, trong mắt lóe lên một vẻ cực kỳ không cam lòng, vừa rồi hắn ta đuổi theo trong màn mưa đêm, tuy rằng đã chịu thiệt từ phi đao, nhưng theo lý mà nói, người trong tối đó cũng biết sự lợi hại của hắn ta, chắc hẳn nên hiểu phải lui bước.

Nhưng không ngờ người này lại quấn riết không tha.
“Hai người chúng ta cùng nhau liên thủ đánh chết hắn đi!” Âm Dương Thái Tuế lạnh lùng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng Trần Nghiệp đột nhiên lại hỏi một câu với vẻ hơi đăm chiêu: “Có phải người của Thiên Dạ không?”
Cái tên Thiên Dạ vừa ra, sắc mặt của Âm Dương Thái Tuế đã xanh mét!
“Ngươi nói có lý, lúc này ta mới đột nhiên nghĩ đến, rất có khả năng là sát thủ của Thiên Dạ đã tới đây.”
Trong lòng hai người đều có chút nặng nề.
Lúc này, phi đao này bay vào trong quán trà, nhưng lại không nhắm vào hai người làm mục tiêu, mà là đột nhiên bay vào mấy cây cột trong quán trà.
Răng rắc răng rắc…
Phi đao cực kỳ sắc bén, tốc độ rất nhanh, trực tiếp chém đứt mấy cây cột này, sau đó lại bay về trong màn đêm, lần này mấy cây cột trong quán trà đều gãy vụn, toàn bộ quán trà lập tức sụp đổ!
“Không ổn…”
Hai người Trần Nghiệp và Âm Dương Thái Tuế lập tức rời khỏi vị trí đang ở.
Trần nhà quán trà sụp xuống, tốc độ hơi chậm một chút thôi thì hai người sẽ bị toàn bộ quán trà này đè bẹp, nhưng trong lòng Trần Nghiệp biết, lúc này bên ngoài đang đổ mưa xối xả, ánh sao lờ mờ, một khi tiến vào trong màn mưa đêm, uy lực của phi đao sẽ trở nên mạnh mẽ hơn!
Mà đến khi ấy, bọn họ muốn trốn cũng sẽ rất vô cùng khó khăn, biến thành một cái bia ngắm sống, cho nên Trần Nghiệp biết rõ, tuyệt đối không thể rời khỏi quán trà này được!
Vù!
Hắn trực tiếp đạp một cước lên băng ghế, băng ghế bay ra ngoài, vừa vặn kẹt vào vị trí một cây cột gãy trong số đó, chống đỡ trần nhà của quán trà thay cho cây cột đó.

Mà Âm Dương Thái Tuế cũng đơn giản bắt chước theo, đá một băng ghế vào vị trí cột gãy.

Lần này hai băng ghế lần lượt xuất hiện tại một vị trí góc đối nhau, miễn cưỡng chống đỡ trần nhà lung lay sắp đổ.
Trong màn mưa, cách đó khoảng chừng bảy, tám trăm mét, một giọng nói kinh ngạc truyền tới, dường như cũng cảm thấy có hơi ngạc nhiên vì khả năng ứng biến tùy theo hoàn cảnh tuyệt diệu như vậy của Trần Nghiệp.
Nhưng Trần Nghiệp lại dồn một hơi nội lực, lớn tiếng hô to: “Người tới, chính là Vô Đao Tẩu Lãnh Hạ Bình?”
“?”
Trong màn mưa đêm yên tĩnh, không có người nào trả lời câu hỏi của hắn.
Trần Nghiệp lại cười lạnh một tiếng, lớn tiếng bảo: “Lẽ nào Đao Trung Lôi Kiếp Đồ U Minh?”
Lần này, trong màn mưa vẫn yên tĩnh, như thể thanh phi đao này hoàn toàn chưa từng xuất hiện, mà Âm Dương Thái Tuế ở bên cạnh, trên trán không nhịn được đã toát một tầng mồ hôi lạnh, chỉ bởi vì mấy cái tên mà Trần Nghiệp nhắc tới, người nào cũng đều nổi danh lừng lẫy, sau đó Trần Nghiệp lại nói: “Lẽ nào là Miêu Cương Đao Ma Mạc Tam Cấp Cấp?”
Lời này vừa nói ra, người trong bóng tối này lập tức không nhịn được!

“Người giết ngươi… đúng là Mạc Tam Cấp Cấp!”
“Ha ha, quả nhiên là người này!” Trần Nghiệp cười lạnh.
Hắn kết luận người có thể sở hữu kỹ thuật phi đao như vậy, chỉ có một trong ba người này, vì thế mới báo tên của ba người này ra.

Nhưng bất cứ cường giả nào trong võ lâm sở hữu loại phi đao tuyệt kỹ này, đều không bằng lòng việc tuyệt kỹ bảng hiệu của mình bị tên tuổi của người khác vơ lấy.
Cho nên cùng lúc Trần Nghiệp nhắc đến thân phận của hắn ta, người này không nhịn được mà trực tiếp lên tiếng thừa nhận.
“Hóa ra là Miêu Cương Đao Ma Mạc Tam Cấp Cấp sao? Trong ba người, người này chắc hẳn xếp hàng

thứ hai!” Âm Dương Thái Tuế ở bên cạnh không nhịn được mà nói.
“Chỉ là Mạc Tam Cấp Cấp này vẫn luôn ở Miêu Cương, sao lần này lại tới Trung Nguyên?”
Hai người đều không hiểu, nhưng lần này toàn bộ mọi chuyện đều đã không còn quan trọng nữa, bởi vì phi đao lại đánh tới.
Lần này mục tiêu của phi đao là cổ Trần Nghiệp!
Vù…
Tốc độ cực nhanh, dường như đã đạt đến một loại mức độ cực hạn, nhanh hơn bất cứ một đao nào trước đó!
Phi đao nhanh như vậy, dưới màn đêm u ám đến thế, hơn nữa còn đổ mưa tầm tã, khiến không có người nào có thể phòng bị từ trước.

Nhưng Trần Nghiệp cũng không làm ra bất cứ động tác gì, hắn chỉ biến cơ thể thành màu vàng, phi đao bay tới tuy rằng khủng khiếp, nhưng cũng không thể phá vỡ được Kim Cương Bất Hoại Thần Công của hắn.
Thế nhưng nhân một lần này, Trần Nghiệp trực tiếp tóm chặt lấy thân đao của phi đao này.

Trong nháy mắt này, hắn lập tức cảm giác được phi đao truyền tới một nguồn sức mạnh cực kỳ đáng sợ, dường như đang cố gắng giãy thoát khỏi bàn tay mình!
“Chẳng trách tốc độ lại đáng sợ như vậy, hóa ra là do nguồn sức mạnh này rất lớn!” Trong lòng Trần Nghiệp có hơi ngạc nhiên.
Nhưng hắn lại vận chuyển nội lực, cưỡng chế áp chế thanh phi đao này, không cho nó thoát khỏi lòng bàn tay mình.
Mà cùng lúc đó, Âm Dương Thái Tuế và Trần Nghiệp cũng phối hợp cực kỳ tài tình, trong nháy mắt, cả hai lập tức lại xông ra khỏi quán trà, bay về phía thanh phi đao bay tới, đuổi theo cao thủ sử dụng đao kia, cho dù là vị nào, ngay cả Đao Trung Độ Kiếp Đồ U Minh mạnh nhất, một khi mất đi thanh phi đao này thì công lực cũng sẽ suy giảm rất nhiều.

Tu vi và tâm huyết cả đời của bọn họ đều nằm trên thanh đao này, bình thường đao không rời tay, rời tay thì chết!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa, cũng không có đến mấy người có thể cướp được thanh phi đao này khỏi tay của bọn họ, nhưng Mạc Tam Cấp Cấp hoàn toàn không ngờ, Trần Nghiệp là một tên quái vật thế nào!
Răng rắc!
Cuối cùng, Trần Nghiệp dùng nội lực khủng khiếp dồi dào như biểu lớn cuồn cuộn của mình, miễn cưỡng bóp nát thanh phi đao được tạo thành từ thép tinh luyện này.

Sau đó, hắn ném những mảnh vụn trong tay vào trong không trung, cả người sử dụng khinh công tuyệt đỉnh, bay vào trong màn đêm!
“Đi đâu?”
Âm Dương Thái Tuế quát một tiếng, dưới màn đêm này, giọng nói lại át cả tiếng vang của sấm trong tầng mây.
Trên sườn núi, một bóng người rõ ràng đang nhanh chóng chạy trốn một cách vô cùng chật vật.

Thế nhưng, một khi Mạc Tam Cấp Cấp này mất đi phi đao, võ công chân chính của bản thân hắn ta cùng lắm cũng chỉ tương đương với cao thủ nhị lưu trong võ lâm mà thôi.
Trong nháy mắt, Âm Dương Thái Tuế đã đuổi kịp hắn ta.

Âm Dương Thái Tuế cách không tung một chưởng, chưởng lực to lớn đánh lên người của Miêu Cương Cấp Cấp, trực tiếp đánh bay hắn ta, sau đó, hai người Trần Nghiệp và Âm Dương Thái Tuế cùng nhau tới bên người Miêu Cương Cấp Cấp.
Đao khách thần bí tới từ Miêu Cương này lộ ra gương mặt thật sự, hắn ta lớn lên cực kỳ xấu xí, trong hai con mắt đỗ xanh lại tản ra vẻ lạnh lùng đáng sợ.
“Ngươi là người của Thiên Dạ?” Âm Dương Thái Tuế lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy, không chỉ hắn ta, mà còn có ta nữa!”
 
Phía sau hai người, đại khái cách đó tầm trăm mét, một người đàn ông đội nón lá, mặc áo tơi, đội cơn mưa to, chậm rãi đi tới.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện