Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 820


trước sau



Nghe thấy lời của Âm  Dương Thái Tuế, Trần Nghiệp mới biết đây là dân thường vô tội, lại vì mang ngọc mà có tội.

Sở dĩ hắn chọc vào người Thiên Dạ âm hồn bất tán, hóa ra là vì trong tay hắn có ba tấm sắt.
“Ta còn tưởng tấm sắt này có càng nhiều thì càng tốt chứ!” Trần Nghiệp hỏi với vẻ có hơi đăm chiêu.
“Cái gì mà càng nhiều càng tốt, ngươi lại còn có suy nghĩ này chứ!” Âm Dương Thái Tuế suýt chút nữa thì tức điên lên.
Nhưng sau khi hắn ta bình tĩnh lại, nghĩ một chút rồi lại bảo: “Dựa theo lệ thường trước kia, Tiên Vũ thiên cung chỉ phát ra chín miếng sắt thôi, người trong võ lâm đều ngầm thừa nhận mỗi người cầm một tấm, tổng cộng có chín người đi mở tiên duyên..

Nhưng người của tiên cung ngược lại, quả thực cũng chưa từng nói, liệu một người có thể sở hữu nhiều tấm sắt hơn hay không…”
Nghe được lời của hắn ta, Trần Nghiệp cười bảo: “Cái này không phải có nghĩa có càng nhiều tấm sắt hơn, thì chẳng phải cơ hội cũng càng lớn hơn hay sao?”
Bóng đêm tới gần, hai người ở trên quan đạo cách Hộ Long sơn trang gần hai trăm dặm, vừa đi vừa bàn luận.
Nhưng đột nhiên từ xa có mây đen tụ lại, như thể có dông tố sắp kéo đến!
“Thời tiết quỷ quái này thay đổi thất thường thật!” Âm Dương Thái Tuế không nhịn được mà oán giận một câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơn mưa to tầm tã trút xuống, hai người tìm được một quán trà ở phía xa trên quan đạo, lập tức tiến vào trú mưa.

Lúc này, trong quán trà cũng có rất nhiều người đang trú mưa, có thể nhìn ra được có vài người là nhân sĩ võ lâm, bởi vì bên người họ còn giắt thêm đao kiếm.

Nhưng cũng có rất nhiều người là dân chúng qua đường.

Lúc này, cho dù là dân chúng bình thường, hay là người trong giang hồ, thì mọi người đều bị một cơn mưa xối xả này ngăn cản, phải ở lại nơi này tạm thời trú mưa.
“Tiểu nhị, cho bình trà nóng, và vài cái bánh bao!” Âm Dương Thái Tuế lớn tiếng gọi, sau đó lôi từ trong lòng ra một thỏi bạc.
Mắt thấy hắn ta hài phóng rộng rãi, điếm tiểu nhị lập tức đáp một tiếng đầy vui vẻ, nhìn thấy một thỏi bạc đó, lập tứ chai mắt tỏa sáng.
 
“Có ngay, khách quan xin đợi chút!”
Sau đó dồ được đưa lên, hai người Trần Nghiệp và Âm Dương Thái Tuế vừa ăn, vừa đợi cơn mưa to nay kết thúc.
Đi đường trong đêm mưa chính là đại kỵ trong võ lâm.

Huống chi lúc này bóng đêm thực sự quá mờ mịt, ánh sáo trên trời cũng dần dần rút đi, chỉ còn lại một chút ánh nến nhỏ trên sườn đồi phía xa mới nhận ra nơi này có chỗ trú cho người ta.
Lúc này, dưới cơn mưa to mù mịt, toàn bộ phía chân trời giống như một màn sân khấu màu đen trầm lắng, đen đến phát hoảng như vậy, khiến trong lòng người cảm thấy một trận thấp thỏm và bất an…
Đột nhiên, trên sườn núi xa xa có một ánh sao đột nhiên lóe sáng lên, sau đó tiếng xé gió truyền tới!
Vù…
Một sự vật sắc nhọn bay thẳng vào trong quán trà.
Răng rắc!
Trong nháy mắt, một chiếc bàn trong số đó từ bàn đến ghế đều vỡ nát, mà bốn người đàn ông cao lớn đang ngồi bên cạnh bàn, trong nháy mắt đều đột nhiên ngã xuống đất.
“Cái gì?”
Lần này, những nhân sĩ giang hồ khác ở trong quán trà đều sợ hãi, vội vàng xách đao kiếm bên người lên, rồi lại nhìn bốn người đàn ông ngồi bên cạnh chiếc bàn đó, trên cổ của mỗi một người đều có thêm một vết máu, bốn người này đã sớm không còn hơi thở.
Trần Nghiệp và Âm Dương Thái Tuế ngồi ở bên cạnh không hề nhúc nhích, nhưng hai người đưa mắt nhìn nhau, đều có thể phát hiện ra vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương!

“Ngươi nhìn ra được không” Âm Dương Thái Tuế hỏi.
Trần Nghiệp gật đầu: “Là phi đao!”
“Không sai, chính là phi đao, hơn nữa là một thanh phi đao cực kỳ đáng sợ!” Âm Dương Thái Tuế bổ sung thêm.
Lúc này, trên đỉnh núi, tiếng xé gió lại truyền tới, tốc độ lần này cực nhanh, thế đến khiếp người!
Trong quán trà, một đám nhân sĩ giang hồ đều sợ hãi và khó hiểu, lập tức vung vũ khí trong tay, muốn đối chịu lại thanh phi đao này.
Keng keng keng…
Không người nào có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của phi đao, bởi vì tốc độ của nó quá nhanh, trong nháy mắt, rất nhiều vũ khí trong tay nhân sĩ giang hồ đều bị bổ gãy.
Sau đó tiếng kêu thảm thiết vang lên, có năm nhân sĩ giang hồ trực tiếp bị chém đứt đầu ngay tại trận, đầu của bọn họ vung lên thật cao, máu tươi phun ra, bộ dáng

vô cùng thê thảm…
Nhưng lúc này, phi đao đó lại đột nhiên đổi hướng giữa không trung, nhanh chóng bay ra khỏi quán trà, sau đó biến mất trong màn đêm.
Trong nháy mắt này, trong quán trà có một người đàn ông mặc cẩm bào hừ lạnh một tiếng, đồng thời bay vào trong màn đêm thuận theo hướng phi đao.
Duy chỉ có hai người Trần Nghiệp và Âm Dương Thái Tuế ngồi ở bên cạnh vẫn uống trà như cũ, không có bất cứ động tĩnh gì.
“Một thanh đao thật lợi hại!” Cho dù là Trần Nghiệp, thì lúc này cũng không khỏi cảm thán.
Ít nhất thì trên sườn núi cách đây mấy trăm mét, lại trong bóng đêm sâu thẳm như vậy, còn đổ mưa to xối xả, dùng nội lực phóng một thanh phi đao, lại có thể bay vào trong quán trà này một cách rất chính xác, lại còn có thể khống chế phi đao liên tiếp chém đầu một đám nhân sĩ võ lâm, cuối cùng phi đao còn có thể chuyến hướng giữa không trung, tiếp tục bay trở về tay chủ nhân!
Một công phu này, quả thực là lần đầu tiên nghe thấy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy!
“Võ lâm rộng lớn, không thiếu cái lạ!” Âm Dương Thái Tuế ở bên cạnh cũng không khỏi cảm thán một tiếng.
“Á.”
Đột nhiên, trong không trung truyền tới một tiếng kêu thảm thiết.

Sắc mặt của mấy nhân sĩ giang hồ còn lại trong quán trà lập tức trắng bệch!
“Triền Ti đại hiệp đã chết rồi, hắn bị phi đao giết chết rồi! Chúng ta phải làm sao đây?”
“Chúng ta cũng sẽ bị người này giết chết mất, chạy mau!”
“Mau chạy…”
Vì thế những nhân sĩ giang hồ còn lại này lập tức định chạy trốn từ cửa sau của quán trà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà lúc này, điếm tiểu nhị và ông chủ quán trà đều đã sớm chạy biến mất.

Có thể ở lại nơi này mở quán trà, bọn họ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với những trận chém giết trong giang hồ bất cứ lúc nào rồi.
Thế nhưng cùng một lúc đám nhân sĩ võ lâm định chạy từ cửa sau, thì tiếng xé gió lại vang lên từ trên sườn núi xa xa.

Lần này tốc độ bay nhanh, thời gian chỉ vẻn vẹn hai lần hít thở, phi đao đã vào trong quán trà.
Vù vù vù!
Phi đao liên tiếp xuyên qua cơ thể của mấy nhân sĩ võ lâm, đâm thủng tim của bọn họ, rồi bay trở về!
Sau đó, phi đao này mang theo máu của nhiều người, tản ra sát khí đáng sợ, thay đổi phương hướng, rồi bay ra bên ngoài quán trà, thế nhưng ngay trong nháy mắt này, sắc mặt của Âm Dương Thái Tuế lạnh đi, không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng, nói: “Các hạ khó tránh khỏi quá không coi hai huynh đệ chúng ta ra gì rồi thì phải?”
Vừa dứt lời, hắn ta trực tiếp bưng chén trà lên, nhẹ nhàng vung vào không trung.

Chén trà giống như có mắt, bay ra ngoài, đâm lên mũi phi đao đó một cách chuẩn xác.

Lần này, phi đao cũng bởi vì chịu sự va chạm của ngoại lực, mà thế phá không lập tức yếu đi, gần như sắp rớt xuống, thế nhưng ngay đúng lúc này, trên sườn núi dưới màn mưa đêm xa xăm, có người phát ra tiếng cười lạnh, sau đó chỉ nhìn thấy phi đao lại tăng tốc, trực phá vỡ sự ngăn cản của Âm Dương Thái Tuế, trở về trong màn mưa.
“Hừ!” Âm Dương Thái Tuế hừ lạnh một tiếng.
Lần này, cho dù là đồ bùn đất nặn ra cũng có ba phần hỏa khí, huống chi tính cách của Âm Dương Thái Tuế vốn không được tốt cho lắm!
Âm Dương Thái Tuế trực tiếp lẩn vào trong bóng đêm mờ mịt, đuổi theo phi đao này!
 
Mà lúc này, trong quán trà, chỉ còn lại duy nhất một mình Trần Nghiệp ngồi bên bàn trà, uống trà ăn bánh bao, liếc mắt nhìn qua, trong toàn bộ quán trà đầy rẫy thi thể ngã trong vũng máu..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện