Đoàn người:
* * *
Khí phách thật lớn, lá gan thật lớn!
Quái vật kia vô dụng không đến, mà tiểu tử này dám khoác lác, quái vật lại không xuất hiện, ai có thể nói quái vật không phải là thật sự bị hù sợ rồi đây?
Nghê Thiếu Ngu ra vẻ khó khăn:
- Nhưng thành chủ lại muốn gặp các anh, hiểu biết một chút tình huống bên ngoài.
.
hay là, các anh đem xe dừng ở ngoài thành, ngồi xe của chúng tôi vào thành là được.
Có thủ hạ nhắc nhở:
- Trên cổ tay hắn cũng có đeo vòng thạch anh.
Nghê Thiếu Ngu:
- Anh có thể trước tiên đem vòng thạch anh đặt trên xe không? Vì an toàn của Hi Vọng thành, không thể mang thạch anh đi vào.
Quý Hủ nghĩ nghĩ:
- Ai bỏ đi, tôi không muốn rời khỏi xe cùng thạch anh của tôi, không muốn đi, xin cáo từ.
Quý Hủ phát động xe, lại bị ngăn lại, đoàn người căn bản không cho bọn họ đi.
Ba phen mấy bận bị ngăn xe, Quý Hủ đã thấy phiền, nhấn ga, xe tải liền xông ra ngoài, người che trước đầu xe liền né tránh, người tránh không được vội vàng nằm thẳng, hiểm hiểm tránh thoát dưới gầm xe, hai xe việt dã ngăn chặn phía trước bị đánh bay.
Bây giờ không phải là Quý Hủ muốn đi Hi Vọng thành, mà là thành chủ cùng Nghê Thiếu Ngu muốn làm cho bọn họ đi, còn ở nơi này dây dưa, cái này không được cái kia cũng không được, Quý Hủ phiền, không muốn dây dưa với bọn họ, nếu hắn thật muốn đi Hi Vọng thành tùy thời đều được, muốn cho hắn bỏ qua xe của mình còn có thạch anh, chính là người ngốc nói mê!
Đậu Thận Vinh vội vàng lên xe truy theo, còn tưởng ba xe sẽ trực tiếp chạy trốn, ai ngờ xe nhiễu một vòng còn chạy vào Hải Tân thị.
Người Hi Vọng thành còn truy càng mờ mịt, càng đuổi càng sợ hãi, bọn hắn biết rõ trong nội thành có quái vật, còn dám xông vào, rốt cục là muốn làm gì?
Chờ đuổi tới biên giới thành thị, đội xe việt dã không thể không dừng lại, Quý Hủ nhìn thấy bọn hắn không đuổi theo, cũng đi theo dừng lại.
Hai bên cách nhau chỉ khoảng 100m, một bên trong một bên ngoài, còn cách một tuyến an toàn ẩn hình nhìn nhau.
Trình Mạch hạ cửa kính xe, khiêu khích:
- Lại truy a! Hèn nhát!
Người Hi Vọng thành toàn bộ xuống xe, trợn mắt nhìn họ nhưng không ai dám đi vào Hải Tân thị, xem ra bọn họ thật sự phi thường sợ hãi quái vật.
Quý Hủ nhìn Đậu Thận Vinh đứng phía trước nhất, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, Quý Hủ cũng đoán được chức nghiệp trước cuối thời của hắn, trên người hắn có cỗ chính trực cùng kiên nghị giống như Chung Trì.
Quý Hủ quyết định cho hắn một lần cơ hội, hạ cửa kính hô:
- Đậu đội trưởng! Có dám tiến vào hay không?
Đậu Thận Vinh nhìn thấy thành thị mục nát, nghĩ tới con gái chết thảm, ngón tay của hắn không ngừng run rẩy.
Hắn tiến lên một bước, cánh tay lập tức bị người bắt được:
- Anh rể, không thể đi vào!
- Không có việc gì, tôi không đụng thạch anh, tôi đi qua xem, cậu chiếu cố chị cậu cho tốt.
Đậu Thận Vinh nhìn qua Nghê Lệnh Hi, diễn cảm của nàng thản nhiên, không ngăn cản, vạn nhất xảy ra sự cố, chẳng qua là cùng chết.
- Đậu đội! Đừng vào!
- Đội trưởng! Không thể đi vào!
Đậu Thận Vinh không để ý ngăn cản, dứt khoát đi vào.
Hắn muốn biết vì sao quái vật không xuất hiện, mấy người kia rõ ràng cầm thạch anh còn đem thạch anh ném bên ngoài nơi đóng quân, trắng trợn như vậy mà quái vật vẫn không xuất hiện, rốt cục vì cái gì?
Đậu Thận Vinh chậm rãi đi tới, gặp được thạch anh rơi tán loạn thì hắn sẽ tránh né, không để cho mình đụng vào thạch anh.
Quý Hủ xuống xe, dựa vào thân xe uống nước, nhìn một mình Đậu Thận Vinh tiến đến, không còn người vướng chân vướng tay quấy rầy.
Đậu Thận Vinh đứng ở một vị trí an toàn:
- Tôi tới rồi.
Quý Hủ nói:
- Đậu đội trưởng còn chưa nói cho tôi biết, tin tức không thể đụng vào thạch anh, là ai truyền tới?
Đậu Thận Vinh nhìn chằm chằm Quý Hủ vài giây, mới nói:
- Không ai truyền,