Quần chúng thấy hai người giao tranh chuyên nghiệp mà chưa hề chạm vào
nhau, liền thấy quá biến thái, song trên thực tế họ lại không hiểu hết.
Người thật sự rõ ràng chuyện xảy ra trong nháy mắt vừa rồi cũng chỉ có
hai người Diệp Tu và Triệu Vũ Triết.
Ý đồ của Ngộ Đạo Quân khi nhảy lên, mọi người đều đoán được, nhưng lại chỉ đoán đúng một nửa.
Chắn con trỏ của Triệu Vũ Triết quả thật là mục đích của Diệp Tu, nhưng
trên thực tế, nếu chỉ chắn con trỏ, không cần nhảy cũng có thể hoàn
thành. Bởi góc nhìn của Vinh Quang ở ngôi thứ nhất, Triệu Vũ Triết có
làm thế nào cũng không nhìn thấy được sau lưng Ngộ Đạo Quân, càng đừng
nói đến việc đưa con trỏ ra phía sau.
Góc chết đương nhiên tồn tại, cho dù Triệu Vũ Triết cho Phân Yên Cảnh di chuyển, cho dù góc chết cũ lộ ra thì vẫn còn góc chết mới thế vào. Tiếp tục dựa vào di chuyển để hoàn thành toàn bộ thao tác vẽ đường là điều
bất khả thi. Thời gian vẽ đường chỉ có 3 giây, 3 giây dùng để di chuyển
nhân vật thì quả thực không đánh dấu được bao xa.
Do đó, nếu muốn chỉ băng đi ngang qua Ngộ Đạo Quân, Triệu Vũ Triết phải
cho Phân Yên Cảnh nhảy lên. Tầm nhìn cao, con chuột của hắn mới vẽ được
chỉ băng phía sau Ngộ Đạo Quân mà không bị ngăn cản, đồng thời tách biệt Ngộ Đạo Quân khỏi đám người chơi. Khổ nỗi Diệp Tu lại điều khiển Ngộ
Đạo Quân nhảy lên đúng ngay lúc này, cú nhảy của hắn đã hoàn toàn chặt
đứt thủ đoạn vẽ chỉ băng của Triệu Vũ Triết.
Triệu Vũ Triết thầm giật mình, còn cho rằng mình nhảy không đúng lúc,
thì Ngộ Đạo Quân đã bất thình lình dùng Đôi Cánh Thiên Sứ đứng giữa lưng chừng. Triệu Vũ Triết bèn nhanh chóng thay đổi đường đi của chỉ băng,
định bụng di chuột vẽ chỉ ngay khoảng không bại lộ bên dưới phía sau Ngộ Đạo Quân. Ai ngờ Đôi Cánh Thiên Thiên Sứ của Ngộ Đạo Quân kéo dài chưa
tới một giây đã lập tức hủy bỏ, sau đó Ngộ Đạo Quân rơi xuống, việc vẽ
chỉ lại trở nên lấn cấn…
Trận đấu này diễn ra khá căng thẳng, Triệu Vũ Triết cũng thể hiện được
phản xạ và sự ứng biến nên có của một tuyển thủ chuyên nghiệp, đâu đơn
giản chỉ là chỉ băng đi đến đây thì bị Ngộ Đạo Quân nhảy lên ngăn cản
như ngần ấy người chơi suy đoán.
Qua vài lượt so đấu, thời hạn kéo dài 3 giây của chỉ băng không còn bao
nhiêu. Lúc này Ngộ Đạo Quân rơi xuống đất, Triệu Vũ Triết có muốn điều
khiển Phân Yên Cảnh nhảy lên để hoàn thành ý đồ lúc đầu cũng là chuyện
thời gian không cho phép. Chuyện di chuột dẫn chỉ thật ra có thể diễn ra rất nhanh, nhưng quan trọng là phải biết dùng động tác nhân vật để kéo
dài tầm nhìn, bằng không sẽ bị ngăn cản trong thoáng chốc…
Sau cùng, kết giới do chỉ băng tạo thành lại đánh cua đột ngột khi đến
chỗ Ngộ Đạo Quân, trông cứ như gặp phải thứ gì kinh khủng khiếp lắm, mà
trong mắt đám người chơi, đây không chỉ là thất bại, lại còn là một thất bại rất buồn cười, thậm chí có kẻ còn bật cười ra tiếng.
Tiếng cười này giống như tát vào mặt Triệu Vũ Triết.
Không gì có thể chứng minh thực lực của hắn rõ ràng như chuyện giết đại
thần Diệp Thu, nhưng Ngộ Đạo Quân lại là mục sư, không những không phải
lên tiền tuyến mà còn được bảo vệ, khó mà chặn giết. Giờ hiếm lắm mới có cơ hội khống chế hắn tốt như hiện tại, dè đâu người ta không cần viện
trợ cũng có thể giải quyết chỉ băng của mình.
Triệu Vũ Triết là tuyển thủ nhiều kinh nghiệm trong giới chuyên nghiệp,
nhưng hắn chưa từng gặp phải kẻ nào có phản xạ và phán đoán cao siêu thế này, thoáng chốc có chút hoảng hốt.
Có điều trong mắt Mã Đạp Tây Phong, tuy chỉ băng không thể nhốt Ngộ Đạo
Quân, nhưng ít ra nó cũng nhốt được một phần phe địch, nếu lãng phí 12
giây này sẽ rất đáng tiếc. Triệu Vũ Triết đã quyết định đánh phá từ ải
khó ăn nhất, gã nhiều lời cũng vô ích, chỉ đành nhanh tay bắt lấy cơ hội phá vây này thôi!
“Lên” Mã Đạp Tây Phong ra lệnh trong kênh đoàn đội. Người chơi đoàn tinh anh đều là những cao thủ bậc nhất, biết bây giờ là thời cơ chiến đấu
tốt từ lâu, lệnh vừa ra, không ai chần chờ, đủ loại kỹ năng lập tức
phóng ra. Ngộ Đạo Quân đứng ở tuyến đầu tất nhiên là mục tiêu bị công
kích đầu tiên. Trong trận hỗn chiến này, cứ thấy đứa nào thì đánh đứa
đó, chẳng mấy người để ý ai là ai.
Trăm acc đột ngột tấn công, ngay cả Diệp Tu cũng không thể thờ ơ, Ngộ
Đạo Quân vừa vội vàng lủi về đội, vừa nhanh chóng tự hồi máu cho mình.
Đối mặt với quân địch người đông thế mạnh, nhiều người cảm thấy di
chuyển lắt léo thế nào cũng vô dụng, một mạch chạy thẳng mới là đường
trốn ngắn nhất. Nhưng Ngộ Đạo Quân lại không cắm đầu chạy, mà vẫn lựa
đường gấp khúc để đi. Mọi người nhìn một hồi cũng đoán được lí do.
Ngộ Đạo Quân tất nhiên không thể tránh được tất cả, nhưng hắn lại tránh
được thương tổn từ những đợt công kích dày đặc. Gian nan về được đến
nơi, HP của Ngộ Đạo Quân đã chuyển đỏ. Sau khi trở lại, câu đầu tiên của hắn là là: “Sao không có ai thêm máu cho tui vậy?”
Đại thần cũng cần thêm máu à?
Tất cả mọi người sửng sốt. Vừa rồi chỉ lo thưởng thức cảnh đại thần chạy trối chết lao ra khỏi biển công kích, quả thật không ai nghĩ đến chuyện thêm máu. Bây giờ nghe đại thần hỏi vậy, mọi người nhất thời phát hiện: Quá nguy hiểm! Nếu đại thần không tránh những nơi có nhiều công kích,
chỉ sợ đã nằm chết giữa đường rồi.
Hóa ra vừa rồi đại thần cũng thấy áp lực khi phải đối mặt với hàng trăm luồng công kích tới tấp kia!
Mọi người còn đang nghĩ ngợi, nhóm mục sư đã vội vàng thêm máu cho Ngộ
Đạo Quân. Người của Hô Khiếu Sơn Trang cũng chơi xáp lá cà, Triệu Vũ
Triết không còn ngẩn người nữa, pháp sư nguyên tố Phân Yên Cảnh xông xáo lên trước, phối hợp làm phép theo từng nhịp di chuyển, trông như
“Chuyển Động Làm Phép” nhưng thật ra hắn chỉ nắm tiết tấu tốt mà thôi.
Dù sao Triệu Vũ Triết cũng không làm mất mặt danh hiệu tân binh xuất sắc nhất của mình.
Đối với hắn, Ngộ Đạo Quân vẫn là mục tiêu tấn công chính. Nhưng vừa rồi
khi cả đoàn ồ ạt lao lên, Ngộ Đạo Quân rơi vào
hiểm cảnh, Triệu Vũ Triết lại lo ngẩn người, đến khi hắn hoàn cũng chỉ có thể ôm cục tức. Một cơ
hội giết chết Ngộ Đạo Quân tốt như thế mà hắn lại bỏ lỡ.
Nhưng hắn không ngờ, phe ta mình hắn sững sờ, phe địch ba công hội rủ
nhau sững sờ tập thể. Ngộ Đạo Quân bị trăm người đuổi giết, vậy mà đám
này có thể bình tĩnh đứng ngó đến tận khi Ngộ Đạo Quân chạy đến trước
mặt mình…
“Đội 1 2 3 4 chắn sang bên trái, pháp sư nguyên tố đội 6 7 8 giữ vững
chỉ băng bên phải, những người khác phối hợp Tiểu Triệu đánh về phía
trước” Mã Đạp Tây Phong liên tục chỉ huy.
Bên Diệp Tu cũng phản công theo bản năng, nhưng Mã Đạp Tây Phong đoán
không sai, ngoại trừ người của Nghĩa Trảm Thiên Hạ, người của ba công
hội có câu lạc bộ giờ đã nhận ra: Đối phương muốn rút, mình chặn người
ta làm gì?
Mà cả bọn không hề phát hiện quan điểm của bốn nhà khác nhau. Ba công
hội có câu lạc bộ thong dong bảo tồn thực lực, không cố gắng ngăn cản.
Người của Nghĩa Trảm Thiên Hạ lại hăng máu chém giết với Hô Khiếu Sơn
Trang. Tiếc rằng thân cô thế cô, bọn họ vẫn thua kém Hô Khiếu Sơn Trang
từ trình độ người chơi cho đến thực lực nhân vật.
Hơn nữa, hai bên đều không bố trí chiến thuật cho lần xông pha này, chỉ
vài giây chạm trán ngắn ngủi, trình độ người chơi và thực lực nhân vật
đã lập tức quyết định thắng thua. Người chơi của Nghĩa Trảm Thiên Hạ
chống đỡ không nổi, bị Hô Khiếu Sơn Trang phá được vòng vây. Phân Yên
Cảnh của Triệu Vũ Triết còn vô cùng nghênh ngang, không hề ngó ngàng tới việc phe địch hết ba nhà đánh qua loa, hắn chỉ cảm thấy mình rốt cuộc
cũng bùng cháy hết sức, đạp đổ được vòng vây từ nhiều người.
Triệu Vũ Triết quả thật rất giỏi, kỹ năng của hắn không hề lộn xộn như
những người chơi khi rơi vào hoàn cảnh hỗn loạn. Hắn có tư duy, luôn
phát hiện điểm chủ chốt, thao tác lại nhanh, quả thật mang về không ít
ưu thế cho Hô Khiếu Sơn Trang.
Mã Đạp Tây Phong cũng khá cao tay, liếc mắt đã nhận ra ba công hội kia
đang buông lỏng, chỉ có Nghĩa Trảm Thiên Hạ được đại thần tọa trấn lại
có chút ngu ngơ?
Nhưng hơi ngu cũng tốt, bằng không cứ để mặc họ phá vây ra ngoài, Mã Đạp Tây Phong sợ Triệu Vũ Triết phát hiện lại làm ra chuyện gì ngu ngốc.
Như bây giờ, gã vừa có thể thỏa mãn lòng tự trọng của thằng này, vừa
giảm trừ được nhiều thiệt hại nhỉ?
“Phân Yên Cảnh, Phân Yên Cảnh!! Tập trung hoả lực giết chết thằng nhóc
đó!!” Người của bên Nghĩa Trảm Thiên Hạ không nắm rõ tình hình, nhưng
phân tích chiến trường lại có thể dễ dàng nhận ra vai trò của Phân Yên
Cảnh. Lúc này, những người không nghe theo mệnh lệnh đang hô hào vọt đến trước mặt người này.
“Đừng ngăn cản, cứ để chúng qua đi.” Diệp Tu gửi lệnh từ lâu, nhưng hắn
chỉ giao chỉ thị, chứ không thể tận tay thao tác từng nhân vật. Đám
người của Nghĩa Trảm Thiên Hạ đang trong thế tiến công vũ bão, đành đâm
lao phải theo lao. Bảo nhường một chút thì được, nhưng không ai muốn hy
sinh chính mình để phe địch lui bước cả.
“Máu ít thì lùi về sau, kỵ sĩ lên trước yểm hộ, nhóm trị liệu thêm máu,
nghề cận chiến tản ra hai bên, tất cả tiếp tục lùi về phía sau.” Diệp Tu chỉ đành bố trí cụ thể, chứ bảo đám này nhường chẳng khác gì kêu chúng
làm chuyện gì khó khăn lắm ấy!
Chỉ thị của hắn có vẻ lệch tông so với những tiếng hô hào đòi xử lý Phân Yên Cảnh. Nhưng chuyện xử Phân Yên Cảnh chỉ là ý tưởng của ai đó khi
không có chỉ huy, không phải chỉ huy đoàn. Còn Diệp Tu dùng Ngộ Đạo Quân nói chuyện lại tự mang danh hiệu “chỉ huy đoàn” trên kênh tán gẫu, giá
trị câu nói từ danh hiệu ấy chắc chắn hơn xa lời vô nghĩa của những kẻ
ất ơ.
Người chơi của Nghĩa Trảm Thiên Hạ vội vàng nghiêm túc chấp hành chỉ thị của Diệp Tu. Công kích của họ bất chợt giảm mạnh, cứ như bị Hô Khiếu
Sơn Trang áp đảo vậy.
Mã Đạp Tây Phong nhìn thấy sự chuyển biến này, thầm đắn đo Nghĩa Trảm
Thiên Hạ đang rút lui hay đang bảo tồn lực lượng rồi mới phản công. Theo lý thuyết, có đại thần ở đó, đáng lẽ chúng phải đánh vài cái rồi thôi
chứ?
Trong lúc gã đang suy nghĩ, Triệu Vũ Triết lại chơi bất chấp, đối phương giảm công kích giúp hắn có cơ hội tiến công, hắn bèn xông ngay và luôn.
Nghĩa Trảm Thiên Hạ cũng biết được sự lợi hại của tên tân binh xuất sắc
này, thấy thằng chả vẫn nhất quyết lao lên, mọi người lập tức trở nên
hoảng loạn.
“Triệu Vũ Triết lại đến nữa kìa.” Vô số người gào to.
“Bánh Bao cho hắn một gạch!” Diệp Tu ra lệnh.
“Yes, sir” Bánh Bao lập tức tấn công, trên trời dưới đất, không ai biết được lưu manh kiếm đâu ra cục gạch, một lần nữa ra tay.