“Lần tới, nghĩ một chút cải tạo pháp môn, tam tu ba người biết đâu có thể càng cải thiện”.
Mạc Phàm buồn bực nói thầm trong lòng.
Đột nhiên hắn nghe phía bên ngoài có tiếng bước chân, mở mắt ra, vừa vặn tinh thần thức hải tán rộng, ngay lập tức cảm giác được phía ngoài Hoàng Tháp Thiên Quốc có một nữ tử đi tới.
Mục Ninh Tuyết băng tuệ đồng dạng cũng phát giác được, nàng thậm chí còn cách không nhìn thấy đã hai ngày không ngủ Lãnh Linh Linh, treo lên mắt đen thật to một vòng quầng thâm đi tới.
Mấy ngày nay Diệp Tâm Hạ đã trở lại Parthenon Thần Miếu, mọi việc đều do Lãnh Linh Linh một tay sắp xếp giải quyết đối ngoại.
Bởi vì Mạc Phàm trước đó hứa sẽ dẫn Linh Linh đến Thiên Quốc, Linh Vĩ Quốc mấy nơi này chơi, cho nên Linh Linh vốn dĩ mang theo một bộ hí hửng đi theo, nào biết được, chính mình chơi chơi còn không có thời gian, phải thay hắn Hoàng Đế giải quyết bao nhiêu bổn triều công việc, làm quật quật không thể ngủ nổi.
Cộc cộc, cửa môn tháp bị gõ, Linh Linh từ bên ngoài nói: “Mạc Phàm, sau đó ngươi có tính toán gì, phân chia tài nguyên cho mấy quốc gia viện trợ đều đã xong xuôi.
Bây giờ còn lại ba phần năm đang cầm trên tay, cộng thêm tài nguyên từ Thánh Thành giao tới”.
Mạc Phàm, Tuyết Tuyết vội vã mặc y phục vào nhanh chóng, sau đó chỉn chu sửa sang bước ra ngoài mở cửa.
Mục Ninh Tuyết nhìn về phía Linh Linh hỏi: “Thiệu Trịnh bên đó nói gì?”.
Linh Linh con mắt nhìn thấy cổ áo Mạc Phàm có chút xốc xếch, Mục Ninh Tuyết cái kia gấu váy đều chưa kịp kéo thẳng ra, con ngươi ngay lập tức co lại xấu hổ, nhưng vẫn không gượng đầu nhìn qua chỗ khác trả lời: “Đại Nghị Viên đã đi sang Mỹ, đến tổng dinh Liên Hợp Quốc”.
Mạc Phàm cũng là tinh tế bắt ánh mắt xấu hổ của Linh Linh, hắn cười khổ gãi đầu một cái, khéo léo đứng ra trước che lại Mục Ninh Tuyết gấu váy, mở miệng nói: “Vậy còn Nguyệt Khuynh Hàn đâu? Nàng có ý kiến gì?”.
Phù! *Thở dài* — QUẢNG CÁO —
“Nàng nói hải yêu thiên tai tài nguyên phía sau, quốc gia muốn một nửa tài nguyên quân chủ bên dưới, linh thạch, ma thạch, thủy tâm chi nhụy, một nửa tất cả đều phải lấy về.
Một phần trong số đó, muốn trả nợ các quốc gia cho vay trước đó, còn Thánh Thành đồ vật, quốc gia tương tự chia cho chúng ta bốn cái thi thể Đế Vương nguyên vẹn”.
Linh Linh chậm rãi nói cho Mạc Phàm.
“Cần nhiều như vậy?”.
Mục Ninh Tuyết cau mày lại hỏi.
“Nguyên khí quốc gia đã đổ vỡ, thành thị đường ven biển cần trùng kiến, các cứ điểm Ôn Châu, Tuyền Châu, Sùng Minh Đảo, Thanh Đảo cho đến thành phố trung ương như Ma Đô, Thiên Tân đã hoàn toàn biết mất, hiện tại chi phí tái đầu tư khổng lồ có thể tưởng tượng.
Còn chưa nói đến Tây Bộ, Trung Bộ, Cố Đô, Đế Đô, Bắc Cương thiệt hại bên dưới sau khi lục địa yêu ma tràn vào.” Linh Linh trả lời.
Mạc Phàm gật đầu, xem ra Nguyệt Khuynh Hàn lần này muốn rắn làm việc, dù sao đi nữa, quốc gia long mạch đã tổn thương trầm trọng, không thể lại nhu nhược để cá nhân nào hưởng trọn.
Lãnh Linh Linh nói tiếp: “Hải yêu thiên tai sau, quốc gia chúng ta tiêu hao không chỉ là ma thạch, ma cụ các loại tư nguyên, càng quan trọng chính là quốc khố dùng cho tương lai, dùng cho đào tạo cấm chú dự trữ, pháp sư siêu giai dự trữ trong vòng 50 năm tới đều đã biến mất.
Bây giờ quốc gia rất cần Phàm Tuyết Thành tương trợ”.
Đúng thật là vậy, quốc gia đã mở tủ, vét cạn toàn bộ tư nguyên tích trữ trong vòng mấy trăm năm để nhường Phàm Tuyết Thành, nhường cả nước tất cả đơn vị tới chống hải yêu thiên tai lần này, thậm chí có thể nói là thiếu nợ nước khác.
May mắn kỳ này Liên Hợp Quốc cũng là quyên tặng tương đối nhiều kim tiền, tài nguyên đến viện trợ, giảm bớt thiệt hại khổng lồ sau khi các loại hình kiểm toán sao kê lên.
Bằng không, ngân hàng dự trữ nhà nước, quốc khố quốc gia đều đóng băng tê liệt, thế hệ sau pháp sư muốn đột phá chính là phải nhờ vào cơ duyên tự sinh tự diệt.
Mạc Phàm biết, phương tây, trung đông không thiếu quốc gia đều giữ lại rất nhiều tài nguyên cùng ma pháp thực lực, kế tiếp quốc gia chúng ta cần trùng kiến nhất định phải mượn nhờ quốc gia khác ma pháp lực lượng, Hải yêu thi thể và đáy biển tài nguyên chỗ lấy được là cần phải giao dịch, đẩy kinh tế khôi phục trở lại.
Tài nguyên biển rất quan trọng, nhưng không phải là tất cả.
Biển không có tạo ra địa địa hỏa nhụy, không có thứ nguyên kết tinh, không có phong ma thạch các loại, muốn dùng tới, phải trao đổi.
Chẳng hạn như tương lai sắp tới, vong linh sẽ trở thành quốc gia chúng ta ma pháp trọng yếu thai nghén, trước tiên cần phải trao đổi sàn đồ vật, cần mua lại từ Ai Cập ngân khố rất nhiều đồ vật.
Mà hỏa pháp sư, lôi pháp sư, thứ nguyên pháp sư cũng là kiến tạo cùng cách thức như vậy, cần nước khác giao dịch, tái khởi trùng kiến.
Giang Dục, Đông Vy đang thiếu một cái thứ nguyên kết tinh để đột phá triệu hoán cấm chú.
— QUẢNG CÁO —
Phàm Tuyết Thành giữ không không tài nguyên cũng không có ít.
Phàm Tuyết Thành nhân viên, trừ Tống Phi Dao vừa được cấp tới thủy tâm chi nhụy để đột phá cấm chú ra, cũng không có mấy người thức tỉnh thủy ma pháp.
Trường hợp Vi Nghiễm tương tự, hắn muốn đột phá phong hệ cùng huyền âm cấm chú, vậy thì phải trao đổi tài nguyên.
Bất quá,