................
“Đại nhân, vẫn còn tên Hàn Hải Thẩm Tước và thị nữ của hắn, chúng ta có nên xử lý luôn không?” Lộc Vũ lúc này nhớ ra gì đó, mở miệng nói ra.
“Các ngươi tự xử lý lấy”.
Linh Đan không quá quan tâm vấn đề này.
Dứt lời, vị Hộ Giáo Pháp Vương này nắm Quách Hồ rời đi, nàng cũng không có đi xuống núi làm gì cho va chạm với Mạc Phàm, mà là từ đỉnh núi bay thẳng một mạch rời đi, chẳng mấy chốc thoát ly khỏi Lãnh Hà Thung Lũng.
Chốc lát sau không còn thấy bóng lưng của nàng nữa, Chu Điên mới nhíu mày hỏi:
“Hắn đang ở đâu?”
“Còn đang chờ đợi ngu ngốc ở ngoài cửa động”.
Lộc Vũ cúi đầu đáp.
Nhìn thấy được vẻ mặt Chu Điên tựa hồ bốc cháy đến nơi rồi, hắn không nghĩ nhiều như vậy, nhiều khi cũng không thèm nghe Linh Đan nói cái gì, không nghĩ đến thì thôi, một khi nghĩ tới việc Ngô Hiền đồng quy vu tận làm hắn trọng thương, mất đi ba Duy Tâm hồn ước sủng thú là cả người phát điên chịu không nổi.
Hắn đem ánh mắt còn nguyên vẹn cơn thịnh nộ của mình ném lên người Lộc Vũ, cao giọng quát: “Mau đi, đi bắt hắn lên đây, ta muốn phanh thây hắn xã giận!"
Lộc Vũ nở nụ cười đắc ý.
Lần này Lộc Vũ bọn hắn xem như lập công lớn, chỉ cần giải quyết xong hai người kia thì bọn hắn chắc chắn nhận được trọng thưởng.
Hơn nữa, giờ khắc này, có thể đem vẻ mặt bày đặt lành lạnh đáng ghét của tên Hàn Hải Thẩm Tước cho tháo xuống rồi, nghĩ đến khoảnh khắc chính mình một chân giẫm xuống đầu của hắn là Lộc Vũ lại thấy dễ chịu.
“Chu Điên đại nhân, nhắc qua ngài, tên kia cũng là Thú Hồn Sư, thực lực cực mạnh, Ngọc Diệm Tiên Lân của hắn thâm sâu không lường được, mặc dù không dám chắc khẳng định vì khí tức mơ hồ, nhưng dự đoán có thể đã là Quân cấp, ngài phải cẩn thận”.
Tuân Đỗ vốn tính tình cẩn thận, thấp giọng nói.
“Hả? Quân cấp? Cái gì hạng quân cấp?” Chu Điên nhướng mày hỏi.
Lộc Vũ cười gằn, mở miệng nói: “Đại nhân, chỉ là do hồn trang của nó lợi hại, nó mặc trên người là Lôi Khung Lưu Ly Hồn Trang, miễn cưỡng có thể cùng Chuẩn Quân Cấp chống lại trình độ”.
“Lôi Khung Lưu Ly Hồn Trang?” Chu Điên kinh ngạc, thâm tâm đột nhiên lóe lên một ý hỷ.
Thu hoạch được chiến lợi phẩm này, Lôi Đình Kiếm Sí Sư Vương của hắn tuyệt đối sẽ có khả năng đối đầu với một chút Đỉnh Quân cấp cường giả, tuyệt đối có thể hoàn lại vốn bị mất.
Không, thậm chí so với ba đầu hồn ước bị diệt, Lôi Khung Lưu Ly Hồn Trang càng lợi hại hơn mấy chục lần.
“Không quan tâm, đã làm tới mức này rồi, nếu không giết hắn thì chúng ta chết hết.
Bây giờ cũng không thể quản nhiều như vậy, cùng nhau làm theo kế hoạch lúc trước là được.
Xử lý hai người bọn chúng giống như cách ám sát Ngô Hiền.
Chỉ là chuẩn Quân cấp thôi mà, dẫn chúng lên đây”.
Trên mặt Chu Điên hiện đầy sát khí, hoàn toàn không hề có ý lùi bước.
Đám ba người kia không dám cãi lệnh, thế là vội gật đầu đồng ý.
Đang dự đình rời đi, Lộc Vũ nán lại dò hỏi thêm một câu: “Đại nhân, đi bên cạnh hắn có một cái thị nữ một nửa là cơ quan, khuôn mặt khâu vá, tuy không nói là xấu xí, nhưng cũng không thể nào là hứng thú của ngài được.
Chốc nữa ngài có thể ban cho ta không, ta muốn đem thứ đồ này tra tấn, lúc nãy nàng dám mở miệng xấc xược với ta”.
“Nàng đi theo hắn, nàng là cơ quan sư?” Chu Điên hỏi lại.
Lộc Vũ gật đầu lia lịa, trong mắt tràn đầy tia sáng dâm dục.
“Bôp!” Bỗng nhiên một cái bạt tai nện thẳng vào mặt Lộc Vũ làm cho hắn tỉnh lại từ trong mộng, té nhào xuống mặt đất.
“Phế vật, ngu xuẩn.
Ngươi có biết cơ quan sư lợi hại nhất chính là điểm để lại manh mối không? Một khi có manh mối lộ ra ngoài, hậu quả ngươi có thể gánh?" Chu Điên giận dữ hét lớn.
“Không dám, không dám”.
Lộc Vũ lập tức cúi đầu im lặng.
“Còn không mau cút xéo!" Chu Điên trợn mắt lại giương lên bạt tai, dự định vả thêm một lần nữa.
Nhìn thấy Lộc Vũ sợ hãi xoay người xin lỗi ríu rít rồi bỏ đi.
Trên thực tế, Chu Điên cũng vô cùng hứng thú đối với mỹ nhân, nhất là trước khi động thủ giết người, hắn từng suy nghĩ có nên lưu lại Ngô Hiền chơi đùa một chút hay không.
Thế nhưng, Chu Điên rất sợ có sơ sót gì, vậy thì rất không ổn.
Vì thế mới quyết đoán giết chết Ngô Hiền, không cho nàng có cơ hội trở mình.
Về phần thị nữ của tên Hàn Hải Thẩm Tước kia, nàng là cơ quan sư, Chu Điên càng phải cẩn trọng, tuyệt đối gặp là giết, không chừa đường lùi.
Bọn hắn rời đi một lúc sau, bỗng nhiên Chu Điên nghĩ tới điều gì đó trên mặt hiện lên nụ cười gian tà:
“Thật là cao hứng a, Lôi Khung Lưu Ly Hồn Trang, Lôi Khung Lưu Ly Hồn Trang, Lôi Khung Lưu Ly Hồn Trang, khà khà”.
“Có món đồ này, thử hỏi mấy tên Ngũ Tán Nhân bên trong, gã Phạm Như Dũng, gã Minh Trí, gã Đỗ Xuân Dương, gã Lê Khánh Thiện, còn ai dám không nghe lời ta.
Thậm chí, không bao lâu ta có thể lên hàng Hộ Giáo Pháp Vương ngồi rồi”.
Một lúc lâu sau, đám ba người Nhật Minh Giáo sắc mặt tối sầm quay trở lại.
Bọn hắn cái gì cũng không dám nói, chỉ là cúi đầu xuống, một bộ suy sụp tinh thần, trái tim cùng nhau rơi xuống vực sâu ngàn trượng.
Khỏi cần phải nói, Chu Điên trừng mắt lớn, lung lay thân thể, liên tiếp lại tung ra một cái tát vỗ thẳng vào mặt Lộc Vũ, Tuân Đỗ và Ngọc Hiền.
“Người đâu, ta hỏi các ngươi người ở đâu?"
Hai người kia còn tốt, Lộc Vũ là bị tát mạnh nhất.
Bốp bốp liên thanh, tát cho hắn ngơ ngác xây xẩm mặt mày, con người nhìn ra ngoài cửa động trống rỗng, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, sợ hãi nói: “Ta đã dặn bọn họ không thể tùy tiện đi loạn mà, hẳn là...!hẳn là...”
Chu Điên tức đến nổ phổi rồi, lập tức một đạp cho Lộc Vũ té xuống đất.
“Hừ, may mắn là Linh Đan đại nhân chuẩn bị kĩ, bọn hắn chỉ có thể đi theo con đường này thôi, bất kể là xuống núi hay là lên núi đều sẽ gặp chúng ta.
Hiện giờ không thấy ai đi lên, vậy có nghĩa là bọn hắn đang đi xuống núi, mau đuổi theo!" Chu Điên lạnh lùng quát.
.................
Hắc ám dần dần bị ánh sáng xua tan, sương mù giá lạnh cũng tản mát đi vài phần, chân núi Lãnh Hà hiện ra mờ mờ ảo ảo giữa tầng mây.
Một luồng khí tức huyết thanh kỳ lạ bỗng nhiên lan tràn ra bốn phía, bao phủ toàn bộ chân núi.
“Gào gào gào ~~~~~~~~~~~~~~~~”
Đột nhiên một tiếng gầm vang dội từ chân núi lên tận đến đỉnh núi, sau đó xuyên thẳng lên trời cao, cả ngọn núi cũng bị thanh âm kia làm cho chấn động kịch liệt.
Tiếng gầm ngay tức khắc để cho Lãnh Hà Yêu Chủ là Bàn Côn Thiên Sứ Long cũng phải luân chuyển ánh mắt.
Nham thạch từ trên đỉnh núi cao chót vót lăn xuống, hơn trăm lính đánh thuê của Đơn Dương Thành, vô luận là môn phái nào gia tộc nào, là người của thành chủ hay triều đình, là người của Hàn Hải Điện hay Điền gia, hay Nhật Minh Giáo gì đó, bọn hắn lúc này giống như một đám giun dế sâu mọt dưới chân Thần Minh vậy.
Ngẩng đầu nhìn lên