Hoàng Anh xa xa lại cất tiếng, giọng nói vang rền khắp bầu trời như thiên lôi vỗ trống: “Có người từng nói Phong Thanh Dương nhà ngươi rất không đơn giản, tên gọi cái gì đó là ngụy quân tử Tình Kiếm, à, còn nói cái gì đó lụy tình.
Tới! Tới! Tới! Để bản tọa mở mang tầm mắt một chút, xem ngươi chết rồi, có còn ôm nổi tình nhân trong tay mình không”
Mỗi lần nói chữ “Tới”, Hoàng Anh ra lệnh cho người khổng lồ Hoàng Thiên Nhân lại đấm xuống một quyền
Trời mây khuấy động kịch liệt sau ba cú đấm, hệt như thiên thạch lao xuống đại địa vậy.
Cơn gió xuân không thể thấy bằng mắt thường cũng bị thổi tán loạn.
Ánh sáng dưới biển mây chập chờn, khiến cho sáng tối luân phiên giao nhau.
Nếu so sánh với thân thể của người khổng lồ, những cơn gió kia đối thơ của Mục Bạch tặng Phong Thanh Dương chỉ như cây kim may bé bằng ngón tay, mặc dù có nhiều hơn nữa, nhưng hầu như là bị phá vỡ bình chướng trong vẻn vẹn vài giờ ngủi đồng hồ.
“Làm người tốt, ách có quý nhân phù hộ”.
Phong Thanh Dương vẫn chăm chú nhìn vào bàn tay của mình và Ngô Hiền, nghe tiếng nhưng mặt không đổi sắc, khẽ ngâm: “Đầu năm lấy lộc, đầu năm có mưa xuân phát lộc”
Vẫn lại là câu đối xuân, nhưng lần này là của sư huynh Sở Giang tặng cho Phong Thanh Dương làm quà lộc, mặt đất xung quanh pháp tướng đang ngồi nghiêm chỉnh chợt vỡ òa ra từng giọt mưa.
Mỗi một giọt mưa thoạt nhìn nhỏ bé không đáng kể nhưng thật ra lại to như đầm nước.
Sau đó mưa không ngừng sinh sôi từ mặt đất, trái với lẽ thường bay ngược lên bầu trời.
Mưa ngược! Thế gian luân chuyển pháp tắc, bởi vì một câu đối xuân của Hạo Nhiên Nho gia thánh nhân Sở Giang, mưa thiên sứ màu vàng chói lọi đổ ào từ trên trời xuống.
Mưa xuân phóng ngược từ mặt đất lên.
Mạnh mẽ đâm vào nhau!
Cảnh tượng trên đỉnh đầu hóa thành muôn hình vạn trạng, nhưng Phong Thanh Dương vẫn mảy may không để tâm.
Từng tia sét như con giao long hiện ra giữa không trung đua nhau nện lên bầu trời của tiểu trấn.
Một chiêu này, lại đi qua 500 năm giành tặng cơ hội tu luyện cho Mạc Phàm.
Cũng không phải là Phong Thanh Dương thực lực kém cỏi không có thủ đoạn nào chống lại, toàn phải đi nhờ chúc phúc của người khác.
Chẳng qua là, hắn Phong Thanh Dương cái người này, bao nhiêu thủ đoạn tâm huyết nhất, đều đặt trong Kiếm Đạo Trường Hà mất rồi.
Trân chiến càng lúc càng dữ dội, bởi vì đây là một câu chúc của Hạo Nhiên Thánh Nhân nho gia Sở Giang, lực kình tương đối khủng bố, Hoàng Anh càng phải bỏ ra đại giới lớn hơn thì mới triệt tiêu được.
Nhìn thấy bầu trời tia sét chia ra làm ba màu đỏ tươi, tím xanh và trắng thuần, trông như lộn xộn nhưng lại phân biệt rõ ràng không đan xen vào nhau, dệt thành ba tấm lưới lớn.
Mảnh vụn văng khỏi nắm đấm của pháp tướng khắp nơi.
Mưa gió vần vũ, không ngừng yếu đi.
Phong Thanh Dương tiếp tục ngâm: “Bình yên tường hòa, khang trang gió xuân”.
Này là câu chúc xuân của Sở Giang dành cho Ngô Hiền.
Một lá bùa pháp khí ném ra, khẩu ngôn thành pháp, trong ba tia sét, chỉ có tia sét màu trắng thuần bất chợt đứng im, còn hai tia nọ vẫn tiếp tục chuyển động theo quy tắc riêng.
Màu đỏ đâm sầm, đụng gãy một góc lưới màu trắng, màu tím xanh lao tới quấn thít chặt vào màu đỏ.
Lưới trời tuy thưa mà khó lọt lập tức trở nên rối nùi vào nhau, đem toàn bộ lực công kích của Hoàng Anh cho đẩy lùi lần nữa.
Lại thêm 500 năm đi qua bên trong Kiếm Đạo Trường Hà.
Phong Thanh Dương và Ngô Hiền chỉ ngồi một chỗ đó thôi, tính theo thời gian giờ đồng hồ, vẫn có thể nhìn thấy hai ông cụ bà càng lúc càng già thêm mấy ngàn tuổi.
Phút chốc sau, ba tấm lưới sét đã khôi phục lại quy tắc theo thứ tự hỗn loạn, tỏa ra thiên uy cuồn cuộn.
Hoàng Anh để Hoàng Thiên Nhân vung quyền đánh nát bầu trời Kiếm Trận của Phong Thanh Dương.
Phong Thanh Dương khẽ thở dài.
“Kết thúc rồi, ngươi hết bùa rồi phải không!”.
Hoàng Anh vui vẻ nói.
Nắm đấm màu vàng vượt qua lỗ thủng trên biển mây, nện thẳng xuống đầu hẻm rượu, nện vào đầu Phong Thanh Dương và Ngô Hiền.
Phong Thanh Dương bình tĩnh hướng lòng bàn tay phải trống không lên cao, dùng pháp bảo Huyền Vũ Kiếm của sư phụ Quỷ Cốc Tử quá cố cản lại một quyền áp đỉnh kia.
Pháp tướng của Phong Thanh Dương đột ngột hạ xuống trăm mét, nhưng biển mây đồng thời cũng bị một luồng gió mát đẩy lên trăm mét.
Giống như khoảng cách của trời và đất bị kéo giãn ra đến hai trăm mét.
“Tới tiếp!”
Hoàng Thiên Nhân tiếp tục nện xuống từng quyền, mỗi quyền đều mang khí thế sấm vang chớp giật.
E rằng bất kì ngọn núi hùng vĩ nào trong tại trấn Thanh An cũng không thể chịu được một quyền này của tên điên cuồng này.
Phong Thanh Dương làm chỉ là giơ tay đón đỡ.
Đây mới là thủ đoạn cuối cùng của hắn.
500 năm cuối cùng.
Ầm ầm ầm ~~~~~!
Lòng bàn tay của pháp tướng bị đánh thủng thành một cái lỗ to, bàn tay dập nát, sau đó cánh tay bắt đầu bị từng quyền, từng quyền một phá hủy.
Pháp tướng Huyền Quy Kiếm hư tổn nặng nề, nhưng Phong Thanh Dương vẫn quyết không để tâm.
Từ đầu tới cuối hắn chỉ chú ý vào Ngô Hiền mà thôi.
Ngô Hiền còn một chút nữa sẽ nhắm mắt rồi.
Giờ khắc này, Phong Thanh Dương mới buông lòng bàn tay ra, để cho nàng nhìn thật kĩ câu đối mà hắn viết dành tặng cho nàng.
Ngô Hiền nhìn chằm chằm vào mặt bàn nét chữ của Phong Thanh Dương, giờ khắc cảm xúc tích trữ đó đã không kìm được nước mắt mà khóc òa.
“Lão bà, sau này, chúng ta hãy gặp lại nhau vào mùa xuân hoa nở một lần nữa nhé”.
Bên trong tiểu động thiên trấn Thanh An.
Bên trong học đường vắng bóng trẻ con.
Bên trong đường phố không một bóng người.
Co một ông lão bạch y kiếm thánh không chỉ có hai bên tóc mai trắng xóa, mà nay đầu tóc cũng đã bạc phơ.
Hắn ôm chằm lấy phu nhân đã nhắm mắt lìa đời trong hạnh phúc của mình.
Dương thọ của nàng đã hết.
“Một chút nữa, ta còn cầm cự được thêm một chút nữa, Mạc Phàm, một chút của ta, có thể đổi lấy trăm năm tu luyện...ngươi...khụ khụ...tin tưởng ta”.
Phong Thanh