Edit by Thanh tỷ
Không thể trách hắn được, hắn dù sao cũng chỉ là một tên tiểu đệ tử của môn phái hạng hai, chưa có trải sự đời, thấy tràng cảnh đó đã cảm thấy khiếp sợ. Ngay cả Kính Doãn Chân Nhân đột nhiên nghe bẩm báo chuyện này cũng đều hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Ông ta mờ mịt hỏi: "Ngươi nói cái gì? Huyền Thiên Lâu gì?"
Tên đệ tử kia có thể lý giải được tâm tình giờ phút này của Chưởng giáo, vội vàng đưa bái thiếp trên tay cho Kính Doãn Chân Nhân, đồng thời lo lắng hỏi thăm: "Mời ngài xem. Bây giờ chúng ta phải tiếp đãi khách quý như thế nào ạ?"
Pháp Thánh! Thật sự là Pháp Thánh!
Còn có Triển lệnh sứ, Chung Hộ pháp, Hà Ti chủ... Tất cả đều là đại nhân vật mà trước kia bọn họ chỉ có thể nghe nói đến trong truyền thuyết!
Kính Doãn Chân Nhân nhìn bái thiếp trong tay, dù sao cũng không thể thất lễ với người ta được.
Lúc này đám người Yên Trầm còn chưa hiểu rõ tình cảnh của Diệp Hoài Dao ở Trần Tố Môn, càng không biết vì sao cậu còn sống mà nhiều năm trôi qua như vậy lại không trở về nhà báo tin. Thầm nghĩ, chắc hẳn cậu là được người nào đó ở Trần Tố Môn cứu, vì vậy bọn họ mới chọn cách khách khí như này đến bái phỏng.
Trong bái thiếp, Yên Trầm cũng không nói rõ tình hình thực tế là Minh Thánh đang ở Trần Tố Môn, chỉ viết nghe nói đến tên tuổi của Trần Tố Môn đã lâu, vừa hay có việc đi qua nên muốn lên núi bái phỏng, bàn luận một chút võ thuật.
Đây vốn là chuyện rất bình thường giữa các môn phái với nhau, nhưng mà hai bên địa vị chênh lệch quá xa, điều này nhất thời làm cho Kính Doãn Chân Nhân hoài nghi mình đang nằm mơ.
Hắn luôn tâm tâm niệm niệm làm thế nào mới có thể nịnh nọt, mượn lực người ngoài để giúp Trần Tố Môn quật khởi. Hiện tại đây là cơ hội có thể nói là nghìn vàng khó cầu.
Kính Doãn Chân Nhân vốn dĩ nên cảm thấy vô cùng vui mừng mới đúng, nhưng ông ta bên này đang có cục diện rối rằm chưa xử lý xong. Lại còn có mặt ngoại nhân là Nghiêm Căng ở đây, án tử vẫn phải tiếp tục thẩm vấn, thật sự rất không đúng lúc mà.
Kính Doãn Chân Nhân nghĩ một lúc, nói: "Đem tin tức này đi nói với Triệu sư thúc và Huệ sư thúc của ngươi, để hai người đó đứng ra chủ trì công đạo. Bảo họ lập tức ra ngoài chuẩn bị, hỏi thăm xem khách quý thích cái gì, mọi chuyện cần phải làm hết sức chu toàn!"
Tên đệ tử kia lại nói: "Không bằng tạm ngừng thẩm vấn..."
Kính Doãn Chân Nhân: "Hồ đồ! Nghiêm Căng và Nguyên công tử đều ở trên núi, làm sao có thể để cho bọn họ biết Pháp Thánh muốn đến đây! Huyền Thiên Lâu luôn bất mãn đối với Quy Nguyên sơn trang, ngộ nhỡ hai bên nổi lên xung đột, chúng ta bên nào cũng không đắc tội nổi!"
Tên đệ tử kia lúc này mới phản ứng kịp. Nguyên Hiến và Huyền Thiên Lâu bất hòa là chuyện mọi người đều biết, cố tình lòng đố kỵ của Nghiêm Căng rất nặng, cũng bởi vì Kỷ Lam Anh mà đối đầu với Nguyên Hiến.
Nếu Nghiêm Căng biết chuyện Yên Trầm đến, ắt sẽ ở trước mặt người của Huyền Thiên Lâu nói toạc ra hành tung của Nguyên Hiến, châm ngòi để hai bên tranh đấu.
Cho nên vì không làm kinh động đến Nghiêm Căng, thẩm vấn Diệp Hoài Dao vẫn phải tiếp tục tiến hành.
Kính Doãn Chân Nhân nhìn bóng mặt trời phản chiếu xuống mặt đất, lo âu nói: "Ta sẽ nhanh chóng khiến bọn họ rời đi, ngươi mau đi đi. Nhớ nói với hai vị sư thúc là bọn họ chỉ có thời gian nửa canh giờ."
Tên đệ tử kia nhận lệnh, vội vàng đến cũng vội vàng đi.
Hắn ta vừa rời khỏi, Kính Doãn Chân Nhân cũng không còn tâm trạng mà phán đoán ai đúng ai sai, nghe Diệp Hoài Dao đổ tội cho Nghiêm Căng, trực tiếp quát to một tiếng: "Hồ ngôn!"
Ông ta chỉ vào Diệp Hoài Dao: "Bất luận ngươi nói như thế nào cũng không lấy ra được bằng chứng cụ thể chính xác, tóm lại hôm nay tội danh của ngươi đã định, không cần bàn cãi nữa. Người tới, bắt hắn lại cho ta..."
"Chưởng giáo, cũng không phải là không có bằng chứng."
Diệp Hoài Dao đề cao thanh âm, mạnh mẽ đánh gãy lời Kính Doãn Chân Nhân nói.
Sắc mặt cậu lạnh lùng, nói chuyện rất nghiêm túc, tư thái hoàn toàn không kích động hay hoảng loạn: "Đệ tử sở dĩ nói những lời này là vì Chưởng giáo muốn ta đưa ra bằng chứng." Ngừng vài giây, Diệp Hoài Dao lại lên tiếng: "Ta sẽ chứng minh ta gϊếŧ chết Thành Uyên là bất đắc dĩ, nhân chứng cũng ở đây, đó chính là Nghiêm Tam công tử!"
Nghiêm Căng bị chọc giật bật cười: "Ngươi còn muốn ta làm chứng cho ngươi?"
Đúng là chuyện vớ vẩn.
Diệp Hoài Dao nói: "Hiện tại đã chứng minh được lúc hai người bọn ta xảy ra xung đột ngươi cũng có mặt ở hiện trường, như vậy sự tình từ đầu đến đuôi ngươi đều thấy rõ. Vừa rồi trước khi ta tiến vào điện có gặp Nguyên Thiếu trang chủ và Kỷ công tử ở bên ngoài. Nếu như mời Nguyên Thiếu trang chủ rút hình ảnh trong đầu Nghiêm công tử ra xem một chút, đây chẳng lẽ không phải là chứng cứ tốt nhất sao?"
Rút ký ức của con người ra ngoài là một loại bí pháp, đây cũng là thuật pháp mà Huyền Thiên Lâu tinh thông nhất. Nguyên Hiến là đạo lữ của Minh Thánh, hắn ta cũng từng cùng tu tập qua, tuyệt đối không thể làm giả ký ức.
Diệp Hoài Dao thật sự là cao thủ đánh cờ, cậu đoán ý qua lời nói và sắc mặt rất chuẩn. Mặc dù không biết tên đệ tử vừa rồi nói gì với Kính Doãn Chân Nhân, nhưng sau khi đối phương nghe xong có phần vội vàng nôn nóng, muốn nhanh chóng qua loa chấm dứt việc xử án.
Điều này chứng tỏ đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, không hẳn là chuyện xấu nhưng tuyệt đối không thể công khai nói ra.
Kính Doãn Chân Nhân muốn nhanh chóng kết án, Diệp Hoài Dao lại càng muốn kéo dài thời gian, cho nên cậu đưa ra chủ ý này.
Một mặt đem Nguyên Hiến kéo vào, làm cho sự tình liên lụy đến càng nhiều người, mặt khác cũng kéo một chân của Nghiêm Căng và Kính Doãn Chân Nhân xuống.
Dù sao bọn họ luôn miệng nói phải điều tra chân tướng để xử trí Diệp Hoài Dao cậu, hiện tại phương pháp đã có, không phối hợp giải quyết thì không hợp tình hợp lý rồi.
Các vị Trưởng lão, Phong chủ khác lên tiếng nghị luận, đều tỏ thái độ không hài lòng. Nghiêm Căng liếc nhìn Kính Doãn Chân Nhân một cái, thái độ là không phản đối.
Kính Doãn Chân Nhân đang muốn nói vài lời, bỗng nhiên nghĩ đến việc nếu Nguyên Hiến ở Trần Tố Môn đi dạo lung tung trên núi, không chừng sẽ thật sự tình cờ đụng phải nhóm người Yên Trầm. Không bằng đem hắn gọi đến đây, như thế càng ổn thỏa hơn.
Dù sao Hình Ti Điện cách nơi chiêu đãi khách rất xa, người của Huyền Thiên Lâu như thế nào cũng sẽ không chạy qua bên này, hai bên chắc chắn sẽ không gặp được nhau.
Mục đích của Diệp Hoài Dao và Nghiêm Căng và Kính Doãn Chân Nhân khác nhau, nhưng đều là muốn kéo Nguyên Hiến đến đây.
Vì vậy, Kính Doãn Chân Nhân hừ nhẹ một tiếng, nói: "Thôi được."
Ông ta tự mình đứng dậy, đích thân đi mời Nguyên Hiến.
Thân là Thiếu chủ của Quy Nguyên sơn trang, địa vị của Nguyên Hiến cũng không phải tầm thường. Trần Tố Môn bọn họ không thể so được với Huyền Thiên Lâu, phải tự ông ta đi mời đối phương đến.
Vừa đúng lúc, lần này Nguyên Hiến lên núi chính là vì bồi Kỷ Lam Anh đến tìm Nghiêm Căng. Nghe Kính Doãn Chân Nhân giải thích rõ ý đồ đến tìm mình, Nguyên Hiến vô cùng sảng khoái đồng ý giúp đỡ.
Không bao lâu, mấy người đã đi đến đại điện.
Vài vị đang có mặt trong Hình Ti Điện đều có lai lịch không nhỏ, hôm nay thế nhưng dưới tình huống xảo diệu này lại tụ tập cùng một chỗ, thật sự khó có được trường hợp náo nhiệt như vậy.
Nguyên Hiến ở trên đường đã nghe Kính Doãn Chân Nhân nói qua về sự việc đang diễn ra, khi bước vào điện, hắn cố tình nhìn thoáng qua Diệp Hoài Dao, chỉ cảm thấy cậu so với lần trước hắn nhìn thấy thì tiều tụy hơn một chút.
Vừa rồi Nguyên Hiến không tới dự thính, đương nhiên không biết Diệp Hoài Dao ở trong quá trình thẩm vấn tùy cơ ứng biến, thiết lập bố cục như thế nào. Hắn chỉ cảm thấy một thiếu niên vừa tròn mười tám tuổi, thế đơn lực bạc, bị nhiều tiền bối vây quanh chất vấn, thật sự có phần đáng thương.
Thời điểm khi Diệp Hoài Dao và Nghiêm Căng ở trong Quỷ Phong Lâm luận võ, Nguyên Hiến cũng có mặt, hắn hiểu được vài phần tính tình hay gây sự của Nghiêm Căng. Tình cảnh bây giờ nhất định cũng là do Nghiêm Căng thiết kế ra.
Mục đích đơn giản là muốn ép Trần Tố Môn xử trí Diệp Hoài Dao, mượn cơ hội này báo thù nỗi nhục lần trước, thật là khinh người quá đáng.
Nguyên Hiến hít một hơi thật sâu, chợt thấy ngực có chút chua xót.
Đau lòng cũng không phải xuất phát từ người đang đứng trước mặt, mà là xuyên qua khuôn mặt của cậu, nhìn đến vị đạo lữ đã khuất bóng...
Hắn đã thật lâu không có nhớ tới Minh Thánh. Mười tám năm trôi qua, khoảng thời gian này đối với người tu tiên mà nói thì không dài. Lúc hắn tận lực muốn quên đi, lại cảm thấy trước kia như cố mộng.
Vì sao không muốn nghĩ đến, vì sao nhìn thấy người tương tự người đó vẫn còn muốn làm ra vẻ mặt lạnh lùng? Hắn nói với bản thân là không được quan tâm, phải thờ ơ, phải lạnh nhạt... Thế nhưng trên thực tế, hắn đang sợ hãi.
Sợ hãi không tự giác được sẽ rơi vào tay giặc, không tự giác được sẽ động tâm, sợ hãi chính mình sẽ giống như những người theo đuổi cuồng nhiệt ngoài kia, hèn mọn phủ phục xuống trước mặt người nọ, chỉ vì muốn nhận được một nụ cười, một cái nhìn từ người nọ.
Vì bảo vệ sự kiêu ngạo của bản thân, Nguyên Hiến chống lại sự cường thế chói mắt của Minh Thánh. Đem tình cảm, sự dịu dàng của hắn ta đối với Minh Thánh coi là cấm kỵ. Bao nhiêu năm trôi qua, đến chính bản thân hắn cũng coi cảm giác bài xích đó là thật, hắn thật sự ghét Minh Thánh...
Nhưng giờ phút này, đứng trước mặt thiếu niên có gương mặt giống với người nọ, dường như điều này làm cho Nguyên Hiến như nhìn thấy một Minh Thánh mất đi ánh hào quang, tình cảm bao nhiêu năm qua bị hắn cố tình che đậy cùng đối chọi, cứ thế tuôn ra.
Xuất phát từ cảm xúc dịu dàng khó thấy, cũng bởi vì đối phương có phần tương tự người nọ, hắn quyết định ra tay giúp đỡ thiếu niên một tay, tìm ra chân tướng.
Suy nghĩ trong lòng Nguyên Hiến ngàn xoay trăm chuyển, trên mặt lại không lộ ra nửa phần biểu tình dư thừa, đem ánh mắt đang đặt trên người Diệp Hoài Dao chuyển qua Nghiêm Căng. Khóe môi gợi lên một chút ý tứ hàm xúc không rõ, cười nói: "Nghiêm công tử, chúng ta bắt đầu đi."
Nghiêm Căng hừ một tiếng.
Nguyên Hiến cũng không quan tâm thái độ của Nghiêm Căng ra sao, dù sao chỉ cần hắn ta ra tay, cho dù đối phương không muốn cũng không thể phản kháng lại được.
Hai tay hắn tạo pháp quyết, bước lên một bước. Đúng lúc này, Kỷ Lam Anh bỗng nhiên nhẹ nhàng kêu: "Nguyên đại ca!"
Nguyên Hiến quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt đối phương như muốn nói lại thôi, trong mắt lộ rõ sự lo lắng và khẩn cầu.
Hắn cho rằng Kỷ Lam Anh còn muốn cầu tình cho Nghiêm Căng, vì vậy khẽ lắc đầu.
Tuy rằng hắn từng thề phải bảo vệ Kỷ Lam Anh, nhưng Nguyên Hiến hắn cũng không có nghĩa vụ phải che chở cho mỗi một người bên cạnh Kỷ Lam Anh. Nhất là tên Nghiêm Căng ngang ngược không coi ai ra gì này. Nguyên Hiến hắn đã bỏ qua cho hắn ta nhiều lần rồi.
Nguyên Hiến lại liếc mắt nhìn Diệp Hoài Dao, lại nhớ tới thuở ban đầu khi Minh Thánh vẫn còn là thiếu niên. Nhớ tới chính mình lần đầu tiên động tâm, lần đầu tiên thích một người...
Người đã đi...
Hy vọng người còn sống có thể sống thoải mái một chút.
Nguyên Hiến đề khí vận công, một ngón tay điểm xuống giữa mi tâm Nghiêm Căng, tính toán đọc qua trí nhớ rồi mới rút nó ra.
Hắn biết tính tình Nghiêm Căng, một tay điểm giữa mi tâm, tay kia đã thủ thế chuẩn bị sẵn, phòng ngừa đối phương kháng cự.
Mọi người xung quanh tận mắt nhìn thấy, trước khi Diệp Hoài Dao vạch trần chuyện Nghiêm Căng có mặt ở hiện trường trước lúc Thành Uyên chết, hắn rõ ràng vừa kinh ngạc vừa tức giận. Nhưng khi Nguyên Hiến ra tay, Nghiêm Căng ngược lại không hề kháng cự, tùy ý đối phương xâm nhập linh thức, từ ký ức của hắn biết được đêm đó đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Hoài Dao đứng ở một bên, cũng không đặt lực chú ý của mình lên người Nguyên Hiến. Cậu thừa dịp xung quanh không có