Edit by Thanh tỷ
Khi Kính Doãn Chân Nhân nghe thấy ba chữ "Thái Ninh Phong", trong lòng có loại dự cảm chẳng lành, cho đến khi Yên Trầm nói ra ba chữ "Diệp Hoài Dao", quả thực càng cảm thấy xui xẻo.
Ông ta thầm nghĩ, làm sao lại là tiểu tử đó, hắn lại nháo ra cái họa gì rồi!
"À..., xác thực có người này. Không biết hắn gây ra chuyện gì mà Pháp Thánh muốn tìm hắn? Hắn..."
Kính Doãn Chân Nhân chần chừ một chút, vẫn chưa nghĩ ra tiếp theo nên nói cái gì đã nghe thấy Triển Du đang đi ở phía sau Yên Trầm bỗng "a" một tiếng, nói: "Nguyên Hiến?"
Yên Trầm cũng thuận theo lời của Triển Du nhìn qua, mắt híp lại, quả nhiên nhìn thấy Nguyên Hiến cùng người của Trần Tố Môn đứng chung một chỗ, lúc này đang đi về phía bọn họ.
Khi Yên Trầm ở phía trước nói chuyện với Kính Doãn Chân Nhân, Triển Du ở phía sau đợi những người khác đều đã cấp đến phát hỏa rồi.
Đặc biệt là tính tình bộp chộp nóng nảy như Trạm Dương, quả thực đã hận không thể lập tức lục tung cả Trần Tố Môn lên để xem xem rốt cuộc người đó có phải là Thất sư huynh của hắn hay không.
Lúc bọn họ nhìn thấy Nguyên Hiến, ý niệm phỏng đoán trong đầu càng trở nên chân thực.
Diệp Hoài Dao nếu chính là Minh Thánh, hắn là một người chẳng có chút dính dáng gì đến Trần Tố Môn, làm sao sẽ đến nơi này đây?
Còn về nguyên nhân Nguyên Hiến xuất hiện ở Trần Tố Môn, nhóm người Huyền Thiên Lâu thật sự là có chút hiểu lầm, nhưng vì tâm tình vội vàng ai cũng không cẩn thận suy nghĩ lại. Hà Trạm Dương quát hỏi Nguyên Hiến: "Nguyên Hiến, ngươi cũng đến tìm sư huynh của ta sao?"
Cùng lúc, Nguyên Hiến ngay cả một câu chào hỏi khách sáo cũng đều không có, đứng đối diện Yên Trầm nói: "Yên đại ca, xin hỏi vì sao các vị tới Trần Tố Môn tìm vị đệ tử tên Diệp Hoài Dao này?"
Tiếng nói của hai người hòa lẫn vào nhau, sau đó đồng thời dừng lại. Triển Du trong khoảnh khắc đó bắt lấy cánh tay Hà Trạm Dương kéo hắn lại, hai mắt nhìn chăm chú vào Nguyên Hiến, chậm rãi hỏi: "Trước đó ngươi đã từng gặp qua hắn ở Quỷ Phong Lâm, vị đệ tử đó...chính là sư huynh của ta, Vân Tê Quân. Đúng, hay là không đúng?"
Bốn phía nhất thời trở nên yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người Nguyên Hiến.
Bởi vì cảm xúc trong lòng của Triển Du quá kích động, móng tay gần như đã sắp đâm vào da thịt của Hà Trạm Dương, thế nhưng hai người đều không ai nhận ra.
Hô hấp của Nguyên Hiến có chút nhanh, trong lòng một mảnh mờ mịt, cũng không biết là vui mừng hay lạc lõng. Hắn từ trong túi càn khôn lấy ra một mảnh vỏ cây có độ dài ước chừng nửa cánh tay, phía trên rõ ràng có một vết kiếm.
Nguyên Hiến nói: "Ta... Ta lúc trước đã gặp qua hắn, nhưng khế ước đạo lữ giữa ta và Vân Tê Quân trong lúc đó lại không có cảm ứng. Hắn đối xử với ta giống như một người xa lạ, bởi vậy...vẫn chưa dám nhận. Đây là vết kiếm khi hắn ở trong Quỷ Phong Lâm dưới tình thế cấp bách đã xuất ra. Yên đại ca, huynh tới phân biệt đi."
Yên Trầm một tay nhận lấy vỏ cây Nguyên Hiến đưa tới, chỉ nhìn thoáng qua trong lòng đã cảm thấy chua xót, thanh âm đã có chút nghẹn ngào: "...Là hắn."
Tay Triển Du hơi run rút kiếm của mình ra, chém xuống đất một đạo vết tích.
Có không ít kiếm chiêu là Diệp Hoài Dao tự mình truyền thụ cho hắn. Tuy rằng trong lòng có chút kích động, kiếm xuất ra không đủ tiêu chuẩn, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra vết kiếm này so với vết trên vỏ cây gần như là giống nhau như đúc.
Hà Trạm Dương "a" một cái, lớn tiếng nói: "Kính chưởng giáo, sư huynh ta hiện tại đang ở nơi nào? Ông nói một câu đi chứ!"
Trong lòng nhóm người của Huyền Thiên Lâu cũng đã nóng như lửa đốt, bất chấp cái gì mà lễ nghi, đều mở miệng thúc giục.
Kính Doãn Chân Nhân không phải không muốn nói, mà là ông ta cảm thấy bản thân sắp mất đi khả năng ngôn ngữ rồi.
Những người này đang nói cái gì, Minh Thánh? Tiểu tử Diệp Hoài Dao kia là Minh Thánh? Không phải ông ta đang nằm mơ chứ?
Diệp Hoài Dao trong ấn tượng của ông ta chính là tên tiểu tử rất tham ăn.
Những người khác trong Trần Tố Môn nghe được tin tức cũng ồn ào cả lên. Bây giờ bọn họ lập tức bị đánh chết, sau đó đi đầu thai quay về mười năm trước cũng tuyệt đối không có khả năng nghĩ đến chuyện Diệp Hoài Dao chính là Minh Thánh Vân Tê Quân của Huyền Thiên Lâu.
Xong rồi, đã đắc tội với người ta, vậy kế tiếp bọn họ nên làm cái gì đây?
Kính Doãn Chân Nhân hít vào mấy hơi thật sâu, dùng ánh mắt nghiêm khắc quét một lượt tất cả các đệ tử của Trần Tố Môn, áp chế không cho bọn họ rối loạn, lúc quay đầu lại đã đổi sang một khuôn mặt tươi cười.
Kính Doãn Chân Nhân nói: "Các vị xin chớ trách, việc này thật sự là quá bất ngờ. Diệp Hoài Dao...khụ khụ, Minh Thánh hồi nhỏ đã được Phong chủ Thái Ninh Phong của Trần Tố Môn chúng ta nhặt được ở trong đám tuyết dưới chân núi mang về đây, là chúng ta nhìn hắn lớn lên, như thế nào cũng không nghĩ đến hắn vậy mà lại có thân phận như này. Mới vừa rồi..."
Con ngươi ông ta khẽ đảo: "Vừa rồi trong môn có chút việc hỗn loạn, hắn hẳn còn đang...ở chỗ ở của mình, bây giờ ta đưa các vị đến đó."
Kỳ thực Kính Doãn Chân Nhân cũng không biết Diệp Hoài Dao hiện tại đã chạy đi đâu. Ông ta nói như vậy chỉ là đang nghĩ cách muốn tận lực kéo dài thời gian để nghĩ ra biện pháp đối phó khác.
Sau khi nghe ông ta hồ ngôn loạn ngữ xong, đã có đệ tử cơ trí lặng lẽ chạy ra ngoài truyền lệnh, bảo những người khác nhanh chóng hành động, nhất định phải tìm được Diệp Hoài Dao trước một bước trước khi nhóm người của Huyền Thiên Lâu tìm được người.
Bất luận phải trả giá đại giới như thế nào cũng phải ổn định được Diệp Hoài Dao!
Nhìn trình độ quan tâm của những người này đối với Minh Thánh, nếu như biết được toàn bộ mọi chuyện bên trong...
Từ ngữ khí không được tự nhiên của Kính Doãn Chân Nhân, đến vẻ mặt hoảng hốt của những người có mặt tại đây, Yên Trầm đều thu hết vào trong mắt. Sau phút giây vui mừng vừa qua, hắn làm sao lại không nhìn ra trong chuyện này có điều cổ quái.
Nhưng nghĩ lập tức có thể gặp được sư đệ, hết thảy chuyện khác đợi đến lúc đó rồi lại nói sau. Yên Trầm làm như không nhận ra, ngầm ném cho mấy người đằng sau hắn ánh mắt ra hiệu.
Ngay sau đó, đệ tử Trần Tố Môn đi trước dẫn đường, đoàn người không vòng vèo lại đường cũ, trực tiếp ngự kiếm bay tới Thái Huyền Phong.
Không ai chú ý, có hai tên đệ tử của Huyền Thiên Lâu cố ý rớt lại phía sau, bay chầm chậm, dần dần nhìn không rõ bóng dáng, cứ như vậy biến mất.
Kính Doãn Chân Nhân cũng không phát hiện ra, ông ta đang lặng lẽ tiến đến gần Chu Hoằng Uy, muốn làm rõ sự việc tại sao lại phát sinh biến hóa đến bước này.
Ông ta thấp giọng vội hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 'Hắn' thật sự là Minh Thánh?"
Tâm tình của Chu Hoằng Uy rất tốt, cười nói: "Nếu Pháp Thánh và Chưởng lệnh sứ đều đã nói đúng, vậy đương nhiên là thiên chân vạn xác, không thể giả được."
Chu Hoằng Uy vỗ vỗ bả vai Kính Doãn Chân Nhân: "Ta nói này lão ca, ngươi đây là nhặt được 'bảo' rồi nha. Từ trên xuống dưới Huyền Thiên Lâu ta đối với vị Vân Tê Quân này đều là tình thâm nghĩa hậu, phi thường quý trọng. Trần Tố Môn của ngươi chiếu cố vị đó mười tám năm, phần nhân tình này về sau lo gì không có báo đáp!"
Trước mắt Kính Doãn Chân Nhân tối sầm, suýt chút nữa ngã từ trên thân kiếm xuống.
Chuyện này thật sự là tự chuốc lấy họa mà! Chọc ai không chọc, thật vừa đúng lúc, người bọn họ đắc tội cố tình lại là vị Minh Thánh này.
Dù không có Chu Hoằng Uy nhắc nhở thì Kính Doãn Chân Nhân cũng đã từng nghe nói đến người của Huyền Thiên Lâu từ trên xuống dưới đối với vị Minh Thánh để ý ra sao.
Khi còn sống chính là cực kỳ quý trọng và bảo vệ. Sau sự kiện mười tám năm trước, cái tên này càng biến thành một cây gai đâm vào trong lòng mỗi người. Mất mà lại được, sợ rằng trình độ để ý cũng muốn thăng lên mười lần nữa.
Trước mắt, mọi người hoặc kích động, hoặc vội vàng, hoặc vui sướng, chỉ có ông ta vò đầu bứt tai, sợ hãi không thôi.
Cứ như vậy cũng không phải là biện pháp hay, điều này trong lòng Kính Doãn Chân Nhân biết rất rõ. Mặc dù đến Thái Huyền Phong, bọn họ cũng sẽ không gặp được Diệp Hoài Dao như mong muốn.
Đừng nói tên tiểu tử kia bây giờ căn bản không biết chạy đến địa phương nào, chính là lúc trước, sau khi tỷ võ thua Thành Uyên, trong lúc hôn mê bị đưa đến nhà tranh dưới chân núi, nơi đó đã thật lâu chưa trở về qua.
Kính Doãn Chân Nhân mắt thấy thời gian kéo dài sắp hết, mấy tên đệ tự nhận lệnh rời đi tìm kiếm Diệp Hoài Dao vẫn chưa truyền lại tin tức. Cho nên, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Ông ta bên này chưa nghĩ ra được biện pháp, ở một đầu khác, nhóm người Huyền Thiên Lâu đã sớm bị Dung Vọng cũng đang hướng lên núi mà đi nhìn thấy được.
Cái gọi là "chính tà bất lưỡng lập", đám người Yên Trầm năm đó cùng Bội Thương Ma Quân đánh tới đánh lui, nếu Dung Vọng đã khôi phục trí nhớ, đương nhiên đối với những người "bạn cũ" này chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra.
Đầu óc y xoay chuyển rất nhanh, thoáng cái liền đoán được thân phận của Diệp Hoài Dao đã bị đối phương biết được.
Như vậy xem ra Diệp Hoài Dao chắc chắn sẽ được an toàn, y cũng không cần phải nhúng tay vào nữa.
Cũng đúng, theo lý mà nói thì đám người Yên Trầm mới là người thân cận nhất bên cạnh Diệp Hoài Dao, còn y được tính là cái gì chứ?
Nếu Diệp Hoài Dao biết y chính là Dung Vọng, chỉ sợ cậu không muốn nói nhiều với y một câu.
Huống chi lúc này ma khí trên người Dung Vọng chưa hoàn toàn tiêu tan, tùy tiện đi lên rất có thể bị đám người Yên Trầm nhìn ra sơ hở, chuốc lấy phiền toái không cần thiết.
Y ngửa đầu nhìn ngọn núi cách đó không xa, tay buông thõng ở bên người bất tri bất giác nắm chặt lại, thoáng có thể nhìn thấy vết máu trên tay do vừa rồi vì chạy vội mà bị ngã.
Rõ ràng một đường vất vả như vậy mới leo nên đến, mắt thấy sắp tới gần Diệp Hoài Dao, y cuối cùng vẫn là dừng bước.
Sự bối rối lo lắng qua đi, y lại nhớ tới một chuyện cho tới bây giờ chưa từng thay đổi qua —— Ma Quân và Minh Thánh, từ trước đến nay luôn đi con đường trái ngược nhau, trước giờ chưa từng chung hướng.
Nhưng không có gì phải khổ sở hết, đã ngàn năm trôi qua rồi, không phải y đã sớm quen rồi sao?
Trên khuôn mặt xinh đẹp mà u buồn của Dung Vọng lộ ra nụ cười khổ, nhưng tươi cười chỉ chợt lóe rồi biến mất, giống như ngay cả biểu đạt nỗi đau cũng đều có thời hạn.
Y nhận thức rõ được tình cảnh của chính mình nhưng chưa vội vã rời đi. Dù sao thân là Bội Thương Ma Quân có thù tất báo, coi như lúc này không nên mạnh mẽ nhúng tay vào, thì vẫn cần nhỏ cho mấy tên cậy thế bắt nạt người kia một ít thuốc nhỏ mắt.
Dung Vọng ở trên núi lượn vài vòng, đụng phải một vị cô nương đang khóc sưng đỏ cả hai mắt. Y từng thấy đối phương mấy lần đưa cơm cho Diệp Hoài Dao, cũng biết nàng là đệ tử của Thái Huyền Phong, là sư tỷ của Diệp Hoài Dao, tên là Lâm Tú.
Nữ nhân này đối xứ với Diệp Hoài Dao rất tốt.
Cũng đúng, người đó từ nhỏ đã chọc cho người ta yêu thích, mọi người hầu như đều rất tốt với cậu. Người không tốt với cậu, căn bản không phải thứ gì tốt lành.
Dung Vọng không cảm thấy suy nghĩ của bản thân có chỗ nào không đúng.
Vẻ mặt y nói biến liền biết, đảo mắt một vòng đã bày ra biểu cảm nhút nhát, đi theo sau Lâm Tú.
Cô nương ngây thơ ngu xuẩn như vậy Diệp Hoài Dao sẽ không thích. Nhưng hiện tại y chính là đang cần một người như vậy.
Lâm Tú đang vì chuyện của Diệp Hoài Dao mà cảm thấy rất khó chịu. Nàng đối với vị sư đệ tiêu sái tuấn mỹ này của mình đã sớm có tình cảm mến mộ. Chỉ tiếc "hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình", nên đành phải từ bỏ.
Biết được Chưởng giáo tựa hồ cố ý muốn xử tử Diệp Hoài Dao để làm dịu sự phẫn nộ của Thành phong chủ, Lâm Tú lo lắng không thôi nhưng lại không có biện pháp gì cả. Nàng ta như du hồn đi lung tung trên núi liền nhìn thấy tiểu thiếu niên luôn thích đi bên cạnh Diệp Hoài Dao.
Nàng ta cảm thấy tâm sự của mình khi nhìn thấy tiểu thiếu niên trước mắt này càng bị gợi lên, mặt ủ mày cau nói: "Ngươi đi theo ta làm gì?"
"Tỷ tỷ."
Dung Vọng dè dặt nói: "Tỷ...tỷ biết Diệp đại ca ở đâu không?"
Lâm Tú cười khổ, lười phải giải thích với một đứa nhỏ, cũng không trả lời câu hỏi của hắn, hỏi lại: "Ngươi tìm hắn làm gì?"
"Ta nghe Chưởng giáo chân nhân nói phải bắt Diệp đại ca lại rồi xử trí hắn, nhưng vừa rồi có một đám người từ dưới núi đi lên, đúng lúc đang hỏi thăm chuyện về Diệp đại ca, hình như là muốn cứu huynh ấy. Nếu như không tìm được Diệp đại ca, vậy thì đám người đó sẽ rời đi, ta phải nhanh chóng nói với huynh ấy."
Tính tình Lâm Tú trời sinh đã đơn thuần, tuyệt đối nàng sẽ không có khả năng hoài nghi một tiểu hài tử có tính cách rụt rè sợ hãi này. Nàng vừa nghe xong trong lòng cũng trở lên sốt ruột.
Mặc kệ tin tức này là thật hay giả, cũng không quan tâm đám người trong miệng Dung Vọng rốt cuộc có thân phận địa vị gì, giờ phút này trong đầu nàng chỉ còn lại suy nghĩ: Đây là cơ hội sống của Diệp Hoài Dao!
Nhưng trong thời gian ngắn thì đi đâu để tìm được người đây?
Lâm Tú bối rối cắn cắn môi: "Thế này đi tiểu huynh đệ, đệ đến chỗ khác tìm thử xem Diệp Hoài Dao có ở đó hay không. Còn bây giờ đệ chỉ cho ta đám người kia đang ở chỗ nào, ta...hiện tại ta đi qua đó ngăn bọn họ rời đi trước!"
Trong mắt Dung Vọng hiện lên tia sáng kỳ quái, trên mặt lại không lộ ra cái gì, vừa vui mừng vừa cảm kích nở nụ cười ngây thơ, dùng sức gật đầu: "Bọn họ đang đi về phía Thái Ninh Phong."
Lâm Tú nghĩ đến mạng người quan trọng quyết định bất chấp, dù sao cũng phải liều một phen, thế là gật đầu mạnh một cái, nói: "Ta đã biết. Tiểu huynh đệ, làm phiền ngươi lại đi tìm Diệp sư đệ."
Nàng còn chưa biết ngự kiếm, vừa dứt lời liền xách góc váy lên vội vàng rời đi.
Dung Vọng chậm rãi quay người, làm bộ đi vài bước, thời điểm đến phía sau một cây đại thụ thì dừng lại, thản nhiên nhấc lên vạt áo ngồi phịch xuống đất, bắt đầu khoanh chân vận công, tiêu hóa ma khí trong cơ thể.
Cùng lúc đó ở một đầu khác, Kính Doãn Chân Nhân dẫn theo đoàn người của Huyền Thiên Lâu bay được nửa đường, người Yên Trầm âm thầm phái đi tìm hiểu cũng đã trở về.
"Đại sư huynh."
Đối phương ghé vào bên tai Yên Trầm thấp giọng nói: "Đệ vừa rồi đã đi thăm dò qua, không biết tại sao lúc nhắc đến tên Diệp Hoài Dao, thần sắc của mấy đệ tử Trần Tố Môn đều bối rối hoảng hốt, có thái độ trốn tránh. Thời gian có hạn, lại không tiện cưỡng ép, đệ chưa truy xét được nguyên nhân. Chỉ biết là từ sau tông môn thi đấu thì Diệp Hoài Dao đã bị đuổi tới ngoại môn, căn bản