*Đôi lời của Bơ(beta) vì bắt đầu từ chương này tình cảm của công với thụ dần mạnh hơn nên mình đổi xưng hô từ "cậu" sang "em" cho tình củm nha mấy bạn >< ________________________________
Hôm sau, Chu Hành đưa quần áo lại đây, Lâm Thủy Trình và Phó Lạc Ngân đều có.
Đưa Lâm Thủy Trình vẫn là hàng hiệu định chế bình thường —— phỏng chừng ông chủ cũng không nhận ra được, còn đưa cho Phó Lạc Ngân là huân chương hắn để quên ở nhà.
Buổi sáng Lâm Thủy Trình tắm rửa thay quần áo.
Phó Lạc Ngân ngồi ở đầu giường xem cậu, bỗng nhiên nổi hứng thú, đi tới ôm eo Lâm Thủy Trình từ sau lưng: "Đừng mặc cái này, mặc của tôi nè."
Hắn nhặt chiếc áo sơ mi buổi sáng Chu Hành đưa lại đây, muốn Lâm Thủy Trình thay.
Không biết vì sao, Phó Lạc Ngân phát giác hắn rất thích xem bộ dáng Lâm Thủy Trình mặc quần áo của mình. Hôm qua cậu mặc áo khoác của hắn đi ra ngoài, vừa đẹp vừa ngoan làm người ta muốn đem cậu bỏ vào lòng bàn tay gây khó dễ, câu dẫn đến chết người.
Một người đẹp đẽ như vậy là của hắn, mặc kệ Lâm Thủy Trình ở nơi nào, dù ở phòng thí nghiệm hay trong nhà, cũng trốn không thoát ma chưởng và hơi thở của hắn.
Lâm Thủy Trình nhìn hắn bên kia mặc quân trang, hơi khẩn trương: "Anh thật sự là quân nhân."
"Đưa cho em là thường phục." Phó Lạc Ngân cúi đầu cài nút áo cho cậu, cảm thấy thỏa mãn vì sự sắp xếp của mình, sau đó nhẹ nhàng cắn lỗ tai cậu: "Đêm nay còn tăng ca không, hử?"
Lâm Thủy Trình nghĩ đến chuyện này, có điểm hoảng hốt ——mấy ngày trước cậu thật sự đang trốn hắn, nhưng hôm nay cậu muốn viết bài báo cáo mở đầu, bắt đầu tổ chức quy mô chứng minh tính khả thi, phải tăng ca thật.
Phó Lạc Ngân thấy cậu lại sắp khóc, thanh âm lạnh hơn: "Vậy là lại tăng ca, tôi sẽ đến phòng thí nghiệm tìm em."
Lâm Thủy Trình nói: "Không......"
"Không tăng ca? Vậy sớm một chút lại đây chờ tôi." Phó Lạc Ngân thân mật hôn hôn gương mặt cậu, trông thấy bộ dáng cậu bị hắn khi dễ đến không biết làm sao, tâm tình rất tốt nhéo nhéo tay cậu, "Không làm khó em nữa, nghe lời tối sẽ không làm em."
Lâm Thủy Trình đi làm.
Cậu viết bài báo cáo yêu cầu vận dụng máy móc lớn, sau khi mặc trang phục chống tĩnh điện đi qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, lúc thay quần áo Lâm Thủy Trình sờ áo khoác thấy nhiều thêm một đồ vật cứng cứng, cậu lấy ra nhìn, là ví tiền của Phó Lạc Ngân.
Ví này với ví bọn họ đi ra ngoài ăn không giống nhau, rất cũ, chắc là ban đầu đã ở trong này. Lâm Thủy Trình nhìn nhìn, bên trong để một ít hóa đơn và thẻ dự trữ, còn có bức ảnh cũ.
Bây giờ rất ít người cố tình đi chụp ảnh, điều đầu tiên Lâm Thủy Trình chú ý tới bên dưới góc phải ảnh chụp đã bị cắt bỏ ngày tháng, vừa thấy biết ngay chắc là cắt từ lúc tốt nghiệp. Giữa ảnh chụp là một nam sinh rất đẹp nhưng không phải Phó Lạc Ngân, cậu không quen biết người này.
Lâm Thủy Trình không có thói quen nhìn trộm đồ người khác **, xác nhận trong bóp tiền Phó Lạc Ngân không có đồ vật yêu cầu khẩn cấp gì liền buông xuống, tính toán buổi tối về khách sạn trả cho hắn.
Cậu ở phòng thí nghiệm máy tính lượng tử ngây người gần một ngày, khi buổi chiều lấy xong số liệu, cậu mới phát hiện giao diện tin nhắn của mình bị bạo sắp nổ tung.
【 ( buổi sáng 7:40 ) tổ trưởng tổ 7: Tin nhắn: Số liệu áp suất tăng, sư đệ tiểu Lâm hôm nay cũng nhờ đệ một chút ha! Mọi người bên nay gấp dữ lắm rồi! 】
【 Tin nhắn này do thời gian dài chưa nhận được đã bị chuyển đi vì trùng lặp 】
【 ( buổi sáng 8:37 ) tổ trưởng tổ 7: Cậu đâu rồi? 】
【 ( buổi chiều 4:37 tổ trưởng tổ 7: Toang rồi, số liệu tổ chúng tôi không thể chạy được!!! ) 】
......
Lâm Thủy Trình quét sơ lượt