Xin lỗi, Tiết Lan ăn quá nhiều trái đắng của Đoàn Văn Tranh, dù anh có giải thích thế nào cậu cũng không tin nổi, sống chết nắm chặt góc áo.
"Sao giờ đề phòng anh thế?" Ánh mắt anh dừng trên cái móng vuốt của nhóc con, thở dài tủi thân: "Nhớ hồi mới gặp nhau em đáng yêu chết đi được, không chỉ mời anh vào nhà ngủ, còn bảo anh ngủ thế nào cũng được."
"Thì...!lúc đó...." Tiết Lan âm thần giơ ngón tay cái cho cái nết tổ lái của anh, rõ ràng cậu không có ý gì, ai ngờ qua miệng của Đoàn Văn Tranh tất cả lại trở nên cực kỳ ái muội.
Đoàn Văn Tranh thừa dịp cậu xấu hổ rút áo ra, lười biếng lết vào phòng tắm: "Đọc đi, lát tóm tắt lại xem mai chụp cái gì."
Tiết Lan nhìn anh tự giác đi tắm rửa mới tỉnh lại vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn chạy lại trải giường lột chăn.
Hơn nửa năm trước Đoàn Văn Tranh và cậu cùng ngủ trên một cái giường, khi đó cậu mới đến thế giới này, Đoàn Văn Tranh là người quen duy nhất.
Người mà cậu thích nhất, giờ là bạn trai cậu.
Thậm chí anh còn thích lại cậu!!!
Bọn họ...!còn làm chuyện xấu hổ với nhau nữa!!!
Tiết Lan vừa nghĩ vừa vùi đầu vào chăn giãy giụa, cảnh tượng trong tủ quần áo lần nữa hiện lên trước mắt.
Đằng sau cánh cửa là độ ấm của anh hòa quyện với hơi thở hai người, Tiết Lan có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ, từ giọng nói khiến người khác xấu hổ đến ánh mắt kiên định chưa từng rời khỏi người cậu.
Kể cả Tiết Lan không nhìn được thì cậu vẫn biết tình cảnh lúc đó của mình thế nào, thực sự không dám nhìn thẳng!!!
Tiết Lan chôn đầu trong chăn mãi không dám ngẩng lên, càng nghĩ càng cảm thấy ngượng.
Từ từ đã.
Thôi chết rồi!!
Tiết Lan, sao mày lại có thể quên chuyện quan trọng đến thế!!!
Bạn nhỏ mờ mịt ngồi dậy nhìn về phía phòng tắm.
Đoàn Văn Tranh.....!là bot.
Ừm....!cậu cũng thế.
Hai bot thì ở với nhau làm sao?
Não Tiết Lan xoắn mãi, xoắn mãi, xoắn luôn thành cuộn chỉ.
Đúng lúc này, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, một lúc sau người bên trong đẩy cửa ra ngoài.
Mùi sữa tắm bốc lên trong không khí, nháy mắt bao lấy toàn bộ căn phòng.
Theo bản năng, Tiết Lan ngẩng đầu nhìn anh.
Cả người nháy mắt cứng đờ.
Giờ phút này Đoàn Văn Tranh vừa tắm xong, tóc anh vẫn còn ướt từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt.
Quan trọng nhất, trên người anh chỉ có một cái khăn!
Khăn của cậu.
Tiết Lan chột dạ quay mặt đi chỗ khác.
"Tắm rồi mới phát hiện không có quần áo thay, anh mượn tạm nhé?" Đoàn Văn Tranh vừa lau tóc vừa đi đến giường cúi đầu hỏi: "Em ngại không?"
Ngại không hả?
Giờ nếu em bảo ngại thì chả nhẽ anh giật ra, cởi truồng đứng trước mặt em?!
Tiết Lan vội vàng lắc đầu như trống đánh.
Vừa nãy cậu còn âm thầm phun tào Đoàn Văn Tranh sống quá sạch sẽ, giờ đúng như kiểu bị nghiệp quật.
Đoàn Văn Tranh ngồi xuống mép giường, vừa lau tóc vừa đánh giá nhóc con chuẩn bị làm đà điểu.
Anh hơi cúi người tiến về phía cậu.
Quả nhiên, chốt công tắc trên mặt cậu tách một cái, đỏ bừng.
"Nó nói gì thế?"
"?"
Bạn nhỏ mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh, ý cười trên môi Đoàn Văn Tranh đậm dần, thầm nghĩ chắc chắn tài liệu Chu Khán Thanh vừa đưa nhóc con này chưa động đến một chữ.
Tiết Lan vội vàng đánh bay câu hỏi khó hai bot ra sau đầu, cầm hợp đồng lên giả vờ giả vịt:
"Giờ em xem."
Nhưng bạn nhỏ còn chưa đọc được chữ nào đã bị Đoàn Văn Tranh lấy lại: "Thôi, đọc nữa đọc mãi thì sáng mai Tạ Tri Niên cũng nhắc lại." Đoàn Văn Tranh xốc chăn lên chui vào: "Muộn rồi...."
Anh còn chưa nói xong, Tiết Lan đã đứng lên chạy thẳng vào phòng tắm: "Em...!em tắm đây!!"
Khi cánh cửa đóng lại, Tiết Lan hoảng hốt nhớ ra đây không phải lần đầu tiên cậu bỏ của chạy lấy người.
Tuy nhiên dù có cố gắng đến đâu, Tiết Lan cũng không thể trốn tránh trong phòng tắm cả đời....
Cậu nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng tắm, trộm ngó ra ngoài liếc ngang liếc dọc.
Đèn đã tắt, không khí cũng rất yên lặng, Đoàn Văn Tranh nằm trên giường...!ngủ rồi? Tiết Lan nhẹ nhàng thở ra, ôm mặt rón rén chạy lên giường.
Cậu sợ đánh thức Đoàn Văn Tranh cho nên cực kỳ cẩn thận vén góc chăn chui vào, vừa thong thả làm vừa thầm may mắn hôm nay anh buồn ngủ sớm, ai dè cái tên ban nãy còn ngủ say đột nhiên xoay người lại, cẩn thận ôm cậu vào ngực.
Tiết Lan cứng đờ, giật mình muốn quay đầu lại nhìn anh.
Không thèm mở mắt.
Gò má bạn nhỏ đỏ hây hây, nhưng mà ấm áp quá, cậu....thực sự rất lưu luyến.
Thế là quyết định nhắm mắt lại làm như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, có vẻ như bạn nhỏ đã đánh giá quá cao độ chịu đựng của Đoàn Văn Tranh...!Mới được một lúc, cậu đã phải cúi đầu xuống bắt lấy cánh tay hư đang lăm le chui xuống quần mình.
"Anh, anh đừng làm loạn nữa, ngủ đi."
"Ừa." Đoàn Văn Tranh mở mắt: "Cho anh ôm tí thôi, anh không làm gì đâu."
Vừa dứt lời anh lại muốn dùng tay công phá lên áo ngủ.
Tiết Lan đỏ mặt đẩy ra, giả bộ hung dữ: "Đoàn Văn Tranh!"
"Được, được, được, anh không lộn xộn." Đoàn Văn Tranh ôm chặt lấy hai cái móng vuốt lăm le đánh người của ai đó, thở dài bảo: "Anh chỉ ôm thôi."
Tiết Lan do dự mãi cuối cùng cũng chịu buông tay.
Nhưng...!ôm thôi sao mà cũng.......á á!!!!
Tiết Lan vừa nắm chặt hai cánh tay lộn xộn vừa khóc không ra nước mắt nghĩ đến mấy đoạn bị cấm không thể miêu tả trong nguyên tác.
Đại khái là Đoàn Văn Tranh vì muốn theo đuổi chồng biến thành yêu tinh nhỏ, vì yêu nên làm thụ nhưng mỗi lần lên giường là lại nói mấy câu: "Chỉ có thể thôi à?" "Anh được không vậy?" vân vân và mây mây...
Tiết Lan thực sự lo cho đời sống sinh hoạt của họ sau này.
Cậu hiểu ám chỉ của anh rồi!
Cậu cũng có thể nỗ lực trở thành power top!!! (mãnh 1)
Nhưng mà...!nếu cậu làm không tốt, có phải Đoàn Văn Tranh sẽ mở mic trào phúng mình không???
Tiết Lan rớt cả nước mắt bắt lấy cánh tay Đoàn Văn Tranh, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Vài tiếng sau, trong giấc mơ của cậu đều văng vẳng câu nói—
"Chỉ có thế thôi à?!"
Ngày hôm sau Power top Exist aka Lan Lan tỉnh dậy, mắt vừa sưng vừa đen như gấu trúc.
Đoàn yêu tinh nhỏ hút no dương khí nên đã trộm về phòng trước, Tiết Lan lê lết cái thân già mệt nhọc đi rửa mặt, rồi sốc lại tinh thần đi đến phòng huấn luyện.
Vừa đến nơi đã thấy Chu Khán Thanh và Đoàn Văn Tranh đang bắn xếp hạng.
Cậu lướt qua rồi về vị trí của mình.
Đoàn Văn Tranh tháo tai nghe xuống: "Dậy sớm thế? Đi ăn sáng không, đợi tí anh sắp bắn xong rồi."
Chu Khán Thanh vội tiếp lời: "Lộ Du vừa đi mua, chúng ta có thể từ từ bắn, bắn xong chắc cậu ấy cũng về."
Chả biết giấc mơ đáng sợ hay làm power top đáng sợ, Tiết Lan uể oải lắc đầu.
Cậu không muốn chơi game, vừa đúng lúc nhớ ra tài liệu hôm qua mình chưa xem hết, đành bảo hai người họ: "Các anh đánh đi, em xem hợp đồng."
Thấy Tiết Lan muốn làm chuyện chính, hai người cũng không mời nữa.
Phòng huấn luyện lần nữa yên lặng chỉ còn lại tiếng bàn phím, tiếng chuột cùng