Edit: Kidoisme
Chuyện Tiết Lan không mong muốn nhất cuối cùng cũng xảy ra.
Sáng hôm nay Chu Khán Thanh chạy thẳng đến văn phòng Tạ Tri Niên, trước ánh mắt ngạc nhiên của anh ta xung phong nhận việc tuyên truyền cho nhân vật mới.
Chỉ là ánh mắt Tạ Tri Niên quá hãi hùng, Chu Khán Thanh nhíu mày hỏi: "Sao á? Em không được à?"
Tiết Lan, Tạ Tri Niên:........!
"Cũng không phải là không được." Tạ Tri Niên mãi mới tìm lại được gương mặt bình thường, cạn lời: "Chỉ là không ngờ cậu lại muốn chụp cái này..."
Chu Khán Thanh vừa nghe đã thấy không vui, chẳng nhẽ trong mắt Tạ Tri Niên y chỉ là thằng có gương mặt bình thường?
"?"
"Thôi anh biết rồi." Tạ Tri Niên dưới ánh mắt khó hiểu của Chu Khán Thanh, xác định nói: "Mặc dù ban tổ chức không vừa lòng lắm chuyện chúng ta đổi người nhưng mà chuyện này ảnh hưởng không nhỏ đến Lan Lan, không đồng ý cũng phải đồng ý."
"?" Chu Khán Thanh tiếp tục lọt trong sương mù.
Y đang muốn hỏi Tạ Tri Niên có rắm gì thì mau thả nhưng anh ta lại cúi đầu nhìn đồng hồ, vội vàng thúc giục mọi người: "Xong chưa? Xuất phát thôi không trường quay xa lắm!"
"Anh Khán Thanh...." Tiết Lan đang muốn gọi y lại thì bị Đoàn Văn Tranh xách cổ áo lôi về.
"Gì em?" Chu Khán Thanh khó hiểu.
"Không có gì, chuẩn bị xong thì đi." Dứt lời, Đoàn Văn Tranh xách gáy Tiết Lan ra ngoài, nhỏ giọng thủ thỉ vào tai cậu: "Chả sao đâu, anh Khán Thanh nhà em rất thích nhân vật mới, em nhìn lúc nãy y chạy đến hỏi Tạ Tri Niên xem, cứ để yên đấy..."
"............."
Đoàn Văn Tranh vỗ vai cậu, ý bảo đi thôi.
...!
Kết quả rõ ràng -
"Đoàn Văn Tranh, con chó nhà cậu lại lừa tôi! Cậu lại lừa tôi á á á á á!!!"
Tạ Tri Niên đen mặt lôi Chu Khán Thanh đang cố hò vào mặt Đoàn Văn Tranh, Tiết Lan ngốc ngốc nhìn y bám víu qua khung cửa kính, thê lương kể khổ: "Lan Lan, sao em cũng nhẫn tâm lừa anh!"
Tạ Tri Niên đập bốp phát vào đầu y: "Bớt đi cha nội, nay tôi hỏi cha nội bao nhiêu lần, cha nội bảo cha muốn chụp.
Giờ tôi không đổi người được, cha cố chụp hộ đi."
"..............." Chu Khán Thanh ăn vạ không được gào cũng không xong, cuối cùng thẫn thờ, bất lực để Tạ Tri Niên lôi đi trang điểm.
"..............." Tiết Lan xấu hỗ gãi mũi: "Anh ơi, mình làm như vậy có phải xấu lắm không?"
"Xấu cái gì mà xấu, y muốn chụp chứ anh có kề dao vào cổ bắt y chụp đâu?" Đoàn Văn Tranh cười vô hại: "Nếu để em chụp, về sau chuyện giới tính bị người ta bóc ra sẽ thành quả bom nổ cho anti fans nhai đi nhai lại.
Chuyện này đứng trên lập trường cá nhân hay LGW đều là chuyện tốt, hơn nữa anh là người đi lừa chứ không phải em, em không liên quan."
Phải công nhận là khả năng tẩy não của Đoàn Văn Tranh thuộc hàng siêu cấp vô địch thiên hà, Tiết Lan bắt bẻ mãi chả được, cuối cùng bị nhân viên gọi đi trang điểm thay quần áo rồi di chuyển đến ngoại cảnh.
Sở dĩ địa điểm xa là bởi vì bọn họ phải kiếm một khu chung cư trông có vẻ hoang vắng.
Xung quanh được bao bọc bởi đất trống, thỉnh thoảng lại xen thêm vài cái cây heo héo cùng cỏ dại mọc tùm lum, cực kỳ giống với bản đồ trong [Ánh sáng tận thế].
Đạo diễn đưa cho ba người một tập kịch bản, đại khái miêu tả trận chiến 5v5 diễn ra khốc liệt.
Nhưng Tiết Lan không ngờ rằng [Ánh sáng tận thế] chơi cực kỳ lớn, để ngôi sao Thời Duyên Chu chạy tới làm đồng đội quay chung với hai người.
Tiết Lan là đứa trạch nam mà cậu còn còn biết Thời Duyên Chu, anh ta là diễn viên nổi tiếng đồng thời là đại sứ cho [Ánh sáng tận thế] được một khoảng thời gian dài.
Tuy [Ánh sáng tận thế] nổi tiếng xưa giờ nhưng Thời Duyên Chu cũng là minh tinh hàng top, Tiết Lan chỉ khó hiểu tại sao hai nhân vật nhỏ như bọn cậu lại được ghép cặp chung với anh ta.
Đã thế anh ta còn là người đại diện chính trước khi bọn họ ký hợp đồng....!
Tiết Lan không nhịn được ngó Thời Duyên Chu thêm vài lần...kết quả bị Đoàn Văn Tranh ghim, đưa tay lên búng cái tách một phát vào trán.
"Nhìn đi đâu."
Bạn nhỏ xoa xoa chỗ hơi đỏ, bĩu môi nói: "Có gì đâu, chỉ là đang thắc mắc tại sao Thời Duyên Chu lại còn phải đến giúp chúng ta..."
Tiết Lan căn bản không để ý đến Đoàn Văn Tranh đang nhăn mày, theo tầm mắt của cậu nhìn về phía ngôi sao đang trang điểm đằng xa.
Người nọ có thói quen tạo khoảng cách với người khác, trời sinh khí chất lạnh nhạt.
Anh ta rũ mắt đọc kịch bản trên đùi dường như không quan tâm đến nhân viên bận rộn xung quanh.
Không ai có thể lọt vào mắt xanh của anh ta.
Chắc là bởi vì khí chất khác người mới khiến cho Thời Duyên Chu khác biệt trong giới giải trí đầy những quy tắc ngầm.
Thời Duyên Chu đột nhiên ngước mắt, tập trung nhìn thẳng về góc phòng như sư tử cố định con mồi, chuẩn bị đứng dậy thể hiện sự tồn tại.
Đoàn Văn Tranh hơi nhướn mày, quay đầu nhìn về phía đám diễn viên nhỏ chen chúc trong phòng hóa trang.
"Xin lỗi mọi người." Chuyên viên trang điểm cười trừ: "Do bên này chỉ có một phòng hóa trang..."
"Không sao đâu ạ." Tiết Lan không ngại lắm, cậu cũng không cần phải trang điểm đậm.
Đám diễn viên nhỏ trong phòng thay đồ xong cũng không nán lại lâu, đều chạy đến trước mặt Thời Duyên Chu.
Chuyện này Tiết Lan cũng chả tò mò, cậu nhìn qua qua rồi quay mặt đi.
Đã thế đúng lúc này có người đi đến trước mặt Tiết Lan đưa giấy bút cho cậu: "Exist, tôi rất thích cậu, cậu chơi đỉnh lắm.....!có thể ký tên cho tôi không?"
"Ơ...!cảm ơn cậu."
Tiết Lan chưa gặp chuyện như này bao giờ, cậu co quắp đỏ mặt, nhận giấy của cậu ta đưa rồi từ từ ký.
"Về vị trí, chúng ta chuẩn bị quay!"
Đám diễn viên bên người Thời Duyên Chu lúc này mới giải tán, Tiết Lan và Đoàn Văn Tranh cũng nhanh chân chạy đến.
Chờ bọn họ chuẩn bị xong xuôi, đạo diễn dẫn họ đi thăm ngoại cảnh.
Kịch bản sẽ lấy Tiết Lan và Đoàn Văn Tranh làm trung tâm, hai người nhảy qua tường chạy lên đỉnh tòa nhà rồi giáp mặt với Thời Duyên Chu.
Tất cả các cảnh đều được thực hiện thật và hạn chế dùng phông nền.
Do Đoàn Văn Tranh và Tiết Lan không có kinh nghiệm cho nên đạo diễn bảo Thời Duyên Chu làm trước nhân tiện để cả hai lấy lại cảm xúc.
Anh ta diễn với cậu thanh niên vừa xin chữ ký Tiết Lan, cảnh dưới nước.
Trên cạn có một khẩu đại bác đặt song song với mặt hồ, cậu ta bị Thời Duyên Chu đè xuống vật lộn, xoay người thực hiện một cú đá rồi bị anh ta dùng dao giết chết.
Tiết Lan nhìn vào đôi mắt Thời Duyên Chu, đôi mắt anh ta vừa sắc bén vừa tự tin thực hiện lưu loát tất cả các động tác khó, hơn nữa lúc diễn viên nhỏ kia sợ hãi, từng biểu cảm của cậu ta hoàn toàn in dưới đáy mắt Thời Duyên Chu.
Thời Duyên Chu nắm gáy cậu diễn viên nhỏ quăng cậu ta xuống nước, nhưng có lẽ bởi vì kinh nghiệm không đủ cho nên khi quăng xuống, cậu diễn viên theo thói quen đưa tay lên bảo vệ đầu.
"Cắt!" Đạo diễn lập tức kêu nghỉ.
"Có cái gì đẹp đâu không biết." Đoàn Văn Tranh hừ lạnh.
"Không, không có." Tiết Lan có tật giật mình nhìn trái nhìn phải sau đó len lén đưa tay lên áo kéo kéo khỏi cánh tay anh.
Đoàn Văn Tranh chép miệng tính toán phải dạy dỗ lại nhóc con thì đột nhiên Tiết Lan hơi hò lên, sợ hãi nhảy xa anh hai bước như gặp phải thiên địch.
Đoàn Văn Tranh nhìn qua, quả nhiên là ông bố nhà mình - Đoàn Kha.
Lâu không gặp lại ông, Tiết Lan chả ngờ được ba người sẽ chạm mặt nhau trong hoàn cảnh như vậy.
Động tác trốn tránh của cậu càng khiến Đoàn Văn Tranh buồn bực hơn, anh liếc bố mình đằng xa, làm như không có chuyện gì đẩy Tiết Lan lùi về sau góc tường rồi chặn đường trốn của cậu.
".........."
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Đoàn Kha mà bỏ quên Tiết Lan, nhưng bản năng vẫn khiến cậu đỏ mặt, lùi mãi, lùi mãi đến khi lưng chạm vào tường.
"Trốn đi đâu?" Đoàn Văn Tranh hừ lạnh: "Kệ ông