Edit: Kidoisme
Trận thi đấu chung kết của trại huấn luyện diễn ra đúng lịch—
Không thể không nói chính là drama lớn nhất ở đây sau khi đội của Đặng Duệ Thu cùng nhau bỏ thi đấu thì không còn gì để hóng, đội Tiết Lan thành công bước lên ngôi vương, mà Tô Nhất Ngữ sau khi bị Tiết Lan và đồng đội giúp đỡ phát huy cực kỳ xuất sắc.
Nhưng giới thể thao điện tử ngày hôm đó có quả dưa cực lớn được công bố ra ngoài.
Có blogger tiết lộ đội trưởng LGW gặp chấn thương tay chưa hồi phục mà có xu hướng tái phát, thậm chí hắn đã tính đến chuyện giải nghệ, đến trại huấn luyện làm giám khảo cũng là để tìm ra người nối nghiệp cho mình.
Quả dưa này vừa tung ra đã khiến các diễn đàn của thao điện tử nổ tung, ngay cả hotsearch cũng nhảy vèo vèo.
Đại đa số khán giả đều không tin mấy quả dưa thối, mắng người đưa dưa máu cho đầy đầu cũng thi nhau tag phòng làm việc của LGW yêu cầu nhanh chóng làm rõ cũng như xử lý tránh để tin xấu tràn lan.
Vào ngày diễn ra trận chung kết, các thành viên của LGW đều phải hứng chịu sự công kích của dư luận.
- ---
"Lan Lan!! Lan Lan!!!"
Tô Nhất Ngữ hưng phấn chạy đến trước mắt Tiết Lan: "Có một chiến đội mới thành lập ngỏ ý muốn ký với tôi!!! Hơn nữa bọn họ cũng mời Úy Nhiên, không biết chừng sau này tôi có thể làm đồng đội của cậu ấy đấy!!!"
Cậu ta đến gần Tiết Lan mới phát hiện cậu bạn bình thường ôn hòa bây giờ lại đang thở dài nhìn chằm chằm về hướng cổng trại huấn luyện.
"Lan Lan, cậu không sao chứ?"
"Không có gì đâu." Tiết Lan thu mắt, mỉm cười thật lòng chúc mừng: "Trận vừa rồi cậu đánh tốt lắm, về sau nếu có dịp mình solo tiếp nha."
Tô Nhất Ngữ nghe thế thì xanh mặt, vội vàng xấu hổ đáp: "Thôi mà, tha cho tôi đi, mình đánh Dou cho vui."
Vậy mà Tiết Lan làm ra vẻ tiếc nuối: "Tôi thích Solo với cậu lắm."
"....!Tôi hứa sẽ luyện tập nhiều hơn, khắc phục nhược điểm hay căng thẳng của mình!" Tô Nhất Ngữ đánh trống lảng: "Nhưng mà Lan Lan, cậu định ký với đội nào?"
Tiết Lan cười cười, không trả lời.
"Thực ra tôi tưởng cậu sẽ đi Lôi Đình bởi vì bọn họ đang thiếu Đột kích, nhưng mà...!sau này tôi cảm thấy họ hơi..." Tô Nhất Ngữ hỏi ngược lại: "Ài, Vinh Quang thế nào?"
"Tôi không muốn đến Lôi Đình." Tiết Lan lắc đầu: "Vinh Quang rất tốt nhưng không thích hợp với tôi."
"Nhưng mà không có chiến đội tiềm lực nào tuyển Đột kích cả...!Này, cậu có phải không định đánh chuyên nghiệp không?" Tô Nhất Ngữ vội vàng la lên: "Hay cậu đến đội Ảo Ảnh đi! Tuy là đội mới nhưng bọn họ khá tốt, nếu cậu đến tôi xuống đội hai cũng được."
Tiết Lan không ngờ Tô Nhất Ngữ lại nói thế,nhìn cậu ta nghiêm túc giảng giải cười nhẹ: "Nói cái gì đấy, cậu chơi rất tốt, tôi còn hi vọng sau này chúng ta có thể gặp nhau trên dân thi đấu đó!"
Thấy Tiết Lan không có ý định bỏ đánh chuyên nghiệp Tô Nhất Ngữ mới nhẹ nhàng thở ra: "Vậy cậu định đến đâu?"
Hai người đang nói chuyện bỗng thấy giám đốc Kha cùng giám đốc Lôi Đình Hoắc Nhiên kêu Tề Tư Vũ và Đoàn Văn Tranh đến phòng nghỉ, Tiết Lan thấy thế vội vàng đi theo.
"Vị này chính là giám đốc Lôi Đình, Hoắc Nhiên." Trong phòng nghỉ, giám đốc Kha mặt đầy ý cười: "Ngài ấy cực kỳ coi trọng hai cậu, Lôi Đình cũng cần người tinh anh như thế, về Lôi Đình cũng không cần giới thiệu nhiều nữa, đây là hợp đồng..."
"Từ từ." Đoàn Văn Tranh ngồi đối diện cắt lời: "Ông vẫn nên giới thiệu đi, tôi chưa từng nghe thấy có cái đội này..."
"........"
Lời anh nói làm giám đốc Kha cứng đờ, cả Hoắc Nhiên ngồi bên cạnh cũng không khỏi đen mặt.
Tề Tư Vũ không ngờ Đoàn Văn Tranh có thể ném mặt mũi hai người bọn họ ra chuồng gà, vội vàng đứng ra giải thích: "Reset thích đùa, ý của cậu ấy là giám đốc Hoắc là người quan trọng nên muốn ngài giới thiệu qua ấy mà."
Đoàn Văn Tranh không tỏ ý kiến phản đối Tề Tư Vũ, giám đốc Kha thấy vậy cũng chịu khó hùa theo: "Lôi Đình hiện tại đang nắm giữ hạng cao trong nước, cũng thường xuyên đại diện vươn xa ra đấu trường quốc tế hơn nữa lấy được thành tích cực kỳ tốt.
Chiến đội được đầu tư cực kỳ nhiều tài nguyên, chỉ cần ký với Lôi Đình tương lai của các cậu sẽ rất xán lạn..."
Giám đốc Kha vừa tâng bốc vừa đẩy hợp đồng đến trước mặt hai người.
Tề Tư Vũ nhìn qua, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Phản ứng của cậu ta khiến ý cười trên môi giám đốc Kha càng đậm, vừa lòng đưa ngón tay lên gõ mặt bàn: "Đây là giá gấp ba mức thị trường đưa ra, tôi tin rằng không có chiến đội nào có thể khiến cho các cậu nhận được lợi thế hơn nữa."
"Đúng là không tồi." Đoàn Văn Tranh cười đáp.
Thấy anh trả lời như vậy, giám đốc Kha càng đắc ý: "Vậy chúng ta ký hợp đồng thôi chứ?"
"Nhưng chúng tôi đã đáp ứng với đội LGW rằng hôm nay sẽ xem hợp đồng của họ."
"LGW?" giám đốc Kha cố gắng khuyên nhủ: "Các cậu không thấy Hotsearch sáng nay sao? Wind đang bị thương không thể trụ được bao lâu, LGW không có Wind thì còn gì được gọi là LGW?"
"Lời đồn đại ai có thể xác định thật giả?"
"Không có lửa làm sao có khói.....?"
"Tôi đây vẫn nên đợi lời giải thích từ LGW sau đó mới có thể quyết định được."
"Này...." Giám đốc Kha cắn chặt răng: "Cậu phải biết rằng trên đời này rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp thậm chí đầy người giỏi hơn, nếu cậu bỏ lỡ cơ hội lần này..."
"Thế tôi đành chúc giám đốc Hoắc sớm ngày tìm được người ưng ý."
Giám đốc Kha bị anh chặn họng, mãi không thở được ra câu nào.
Hoắc Nhiên đang im lặng nãy giờ bỗng dưng mở miệng: "Bốn lần."
Tề Tư Vũ không thể tin tưởng mở to hai mắt, giám đốc Kha cũng ngạc nhiên không kém nhưng ngay sau đó cắn răng cam chịu.
Đoàn Văn Tranh đánh giá ông ta, nhướn mày khó xử nói: "Không phải tôi chưa suy xét đến nhưng tôi đã đồng ý với LGW..."
"Năm lần." Ngay lập tức sắc mặt giám đốc Kha đen sì, ông ta hạ giọng khuyên nhủ: "Giám...giám đốc Hoắc này, chúng ta không nên tiêu pha nhiều thế làm gì, tuyển thủ ưu tú cũng không cần đến năm lần..."
"Tiêu pha?" Đoàn Văn Tranh cười nhạo: "Thì ra trong mắt giám đốc Kha, chút tiền đánh đổi lấy tương lai các tuyển thủ chỉ là khoản tiêu pha thôi hay sao?"
Giám đốc Kha bị anh cắt ngang vài lần tức giận muốn mắng đừng có mà xuyên tạc ý ông ta lại nghe Đoàn Văn Tranh thấp giọng cà khịa: "Hay tôi nên nói là ông cùng giám đốc Hoắc đã có hợp đồng với nhau, chỉ cần ký được với tuyển thủ mà không cần đến năm lần giá thì sẽ tặng ông số tiền chênh lệch?"
"Cậu?!" Giám đốc Kha lập tức nổi giận: "Cậu đừng nói lung tung!"
"Chết chết, thế là tôi đoán đúng à....!Ầy, ông đừng thẹn quá hóa giận chứ?"
"Cậu!!!" Giám đốc Kha đứng dậy: "Tôi một lòng suy nghĩ cho tiền đồ của các cậu, vậy mà các cậu dám hiểu làm ý tôi thực sự làm tôi thất vọng!"
"Giám đốc Hoắc này, con người tôi không thích chơi bẩn, càng không thích tiểu nhân dám tính kế sau lưng mình." Đoàn Văn Tranh không thèm để ý ông ta, ngược lại dừng trên người đàn ông xem kịch nãy giờ: "Nếu ông muốn ký với tôi thì tôi thấy ông