Edit: Kidoisme
Tiết Lan tưởng hôm nay cũng giống lần trước về nhà anh ăn bữa cơm, uống miếng nước rồi về nhưng không ngờ lần này bố Đoàn đích thân xuống bếp.
Mắt thấy ông thực sự xắn tay áo nhặt rau nấu cơm, cậu hết hồn nhanh chóng vất lại Đoàn Văn Tranh rồi nhanh chân xuống phụ giúp.
Nói thật, điều kiện của Đoàn Văn Tranh không tồi, cơm nước trong nhà là do giúp việc làm, bố Đoàn thường ngày tay không dính nước, thậm chí trên bàn phòng khách của ông đều là sách báo kinh tế...!Ai ngờ đâu khi bố Đoàn xuống bếp trông có vẻ vô cùng thạo nghề.
Đoàn Văn Tranh ngó Tiết Lan ngốc ngốc đứng xem, buồn cười bảo cậu: "Ổng làm màu đấy, chả biết tí nữa có ăn được không..."
"Cái thằng này ai bảo mày nói nhiều!" Bố Đoàn ngừng tay giận dữ mắng: "Lát nữa đừng có mò cái đũa vào ăn! Lan Lan người ta còn biết phụ bố, mày đứng đây nhìn đủ chưa?"
Tiết Lan nghe vậy thì hơi xấu hổ, cậu mới đến nhà Đoàn Văn Tranh lần thứ hai không ngờ có thể trực tiếp thăng cấp xưng hô từ Tiểu Tiết thành Lan Lan.
Đoàn Văn Tranh nghe xong chán đời đứng dậy, bất đắc dĩ xắn tay áo xuống bếp.
"Được rồi để bố làm." Bố Đoàn nói: "Mày đi lấy cho bố chai rượu."
Đoàn Văn Tranh nghe vậy nhỏ giọng nói Tiết Lan, vẫy tay: "Lại đây."
Bố Đoàn tức giận mắng: "Lớn tồng ngồng rồi đi lấy có chai rượu cũng cần người đi cùng à?"
"Xin lỗi, ngài cũng biết con giai ngài yếu ớt mỏng manh khiêng không nổi."
"Ơ cái thằng này?!"
Mắt thấy hai người sắp sửa gân cổ lên cãi nhau, Tiết Lan vội vàng đẩy Đoàn Văn Tranh: "Anh mau đi đi, chỗ này có em phụ là được."
Đoàn Văn Tranh lưu luyến bước ra ngoài.
Nhưng trước khi ra đến cửa, anh vẫn cố bám vào cửa dặn dò: "Lúc con không ở đây bố đừng bắt nạt em ấy..."
Bố Đoàn đang cắt rau tức giận vung dao Đoàn Văn Tranh mới lè lưỡi chạy với tốc độ ánh sáng.
Anh đi rồi, bạn nhỏ ngoan ngoãn đứng bên cạnh bố Đoàn trong lòng thấp thỏm sợ ông đuổi anh đi là có chuyện muốn nói riêng với cậu.
Hay là bố Đoàn không thấy cậu xứng với Đoàn Văn Tranh, nhân cơ hội muốn cậu rời xa anh?
Tiết Lan nên giả vờ khó xử từ chối...!hay gật đầu đồng ý?
Hoặc nhỡ đâu, bố anh chơi lớn lấy tiền đuổi cậu....!
"Lúc chú với mẹ Văn Tranh kết hôn, công ty không được tốt cho lắm."
Trong lúc Tiết Lan suy nghĩ bố Đoàn đã mở lời.
Quả nhiên ông muốn tâm sự về chuyện của anh! Cậu tự giác ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nghe ông kể.
Nếu bố Đoàn thực sự muốn dùng tiền để đuổi cậu tránh xa con trai của ông, hoặc là hai người chia tay hòa bình thì cậu cũng muốn uyển chuyển thể hiện vài lời nhỡ sau này Đoàn Văn Tranh với Ôn Diễn ở bên nhau...!
"Là chú không làm tốt chức trách của người cha, người chồng khiến mẹ Văn Tranh vừa sinh nó mấy năm đã..." Động tác thái rau của bố Đoàn dừng lại như nghĩ đến khoảng thời gian xưa cũ: "Khi đó sự nghiệp của chú mới tốt lên một chút, vừa muốn quản lý công ty vừa muốn có con, cuối cùng phải thua thiệt nó khiến nó đi sai đường..."
Bố Đoàn chưa nói xong Tiết Lan đã hiểu được ông muốn xoáy vào điều gì.
Đoàn Kha chỉ có một đứa con trai là Đoàn Văn Tranh, chắc chắn không thể chấp nhận được tình cảm của anh với Ôn Diễn.
Tuy Tiết Lan không biết cậu có thể giúp gì nhưng cậu vẫn muốn xây một viên gạch cho tổ ấm tình yêu của hai bọn họ.
"Lan Lan, cháu nói cho chú Đoàn nghe..."
Tiết Lan ngẩng đầu, nín thở nhìn ông.
"Cháu....với thằng Văn Tranh nhà chú đang yêu nhau hả?"
"............."
Tiết Lan không nghĩ ông sẽ đột ngột hỏi cậu đó, vội vàng đỏ mặt lắc đầu.
Bố Đoàn nhìn vẻ quẫn bách của cậu thì hơi thất vọng sau đó lập tức lên tinh thần: "Chú biết tuổi mấy đứa hay xấu hổ."
"Không phải đâu chú..."
Tiết Lan định giải thích thì đã nghe bố Đoàn cuống cả lên: "Chú nhìn được thằng con không nên thân của chú thực sự rất thích cháu."
"......" Reset anh là cái đồ giỏi diễn!
"Từ bé đến giờ nó chỉ mang đúng một đứa con gái về nhà."
"......." Đương nhiên rồi chú ơi, ảnh thích con trai.
"Mẹ cái thằng hư đốn đấy! Tuy thỉnh thoảng nó hơi láo lếu, cả ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm nhưng mà nó chưa yêu đương với ai bao giờ, càng không biết lấy lòng con nhà người ta..."
"......" Cũng khó trách sau này ai đó vì yêu nên nhường người ta làm 1.
"Nhưng Lan Lan này, chú nói thật chú cực kỳ vừa ý cháu."
".........."
Bạn nhỏ vừa nghiêm túc nghe vừa gật đầu bỗng nhiên cảm thấy có gì sai sai?
"Chú già rồi..." Bố Đoàn đột nhiên buông dao xuống, lấy từ túi ra một cái thẻ đen phức tạp nhìn Tiết Lan.
Thôi xong, đúng chuẩn kịch bản: "Chú đã xác định nó thích con gái, cháu cầm 5 triệu rồi rời xa con trai chú"!! Phải làm sao đây, cứu mạng!!!
Bố Đoàn nhanh chóng kéo Tiết Lan lại gần rồi trịnh trọng đặt chiếc thẻ đen vào tay cậu.
"Chú mong...!sớm ngày được bế cháu trai...!À không phải, cháu gái cũng được chú thích hết! Chỉ cần cháu muốn, chú đều có thể dốc hết sức..."
Tiết Lan điên luôn tại chỗ.
Tất cả các câu nói đại loại như: Chú ơi cháu không thể nhận tiền, chờ thời gian tới chắc chắn cháu sẽ rời xa con trai chú bla bla nghẹn ở cổ, nuốt cũng không được mà nhổ cũng không xong.
Bố Đoàn còn nói gì đó nhưng bạn nhỏ chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, một chữ cũng không nghe vào tai.
Hở?!
Giả sử mà muốn cậu đi thì cũng được.
Nhưng muốn bế cháu là cái quái gì?!
Cháu trai? Cháu gái?
Tiết Lan cảm thấy cậu không thể ở lại đây nữa, vội vàng xấu hổ lắc đầu cố gắng rút tay ra.
.
ngôn tình ngược
"Bố làm gì đấy?"
Đúng lúc Đoàn Văn Tranh vừa đi lấy rượu đã về thấy hai người đứng giằng co nhau, anh đen mặt bước lên kéo Tiết Lan ra phía sau.
Lúc nhìn được vật bố Đoàn đang cầm trên tay, mặt anh đen càng thêm đen.
"Bố lại làm gì vậy?"
"Cái này, này..." Bố Đoàn không ngờ bị anh bắt quả tang, lúng túng nói: "Lan Lan đến nhà chơi, bố chuẩn bị quà cho người ta thì làm sao..."
Đoàn Văn Tranh quay