Editor: Lăng
Tốt hơn là vì nhau.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ.
Quý Thiển Ngưng không muốn dây dưa quá nhiều, chỉ cần bước thêm một bước nữa thì cô có thể rời khỏi nơi thị phi này rồi.
Gì mà Triệu Hân Nhiên, Tiết Gia Lệ, đều là người mà cô ghét cả, sống hay chết thì liên quan gì đến cô chứ?
Nhưng Tiết Gia Lệ lại ngất xỉu, cô do dự.
Tiết Gia Lệ đúng là đáng ghét thật, nhưng rốt cuộc vẫn là mẹ Mạc Hạm.
"Dì Tiết, dì làm sao vậy? Dì đừng làm con sợ, dì mau tỉnh lại đi!"
Nhìn thấy Triệu Hân Nhiên ôm cơ thể Tiết Gia Lệ lắc lư điên cuồng, Quý Thiển Ngưng nhíu mày thật chặt, bước chân chuyển hướng bước về phía đó.
Triệu Hân Nhiên bỗng ngẩng đầu lên, nửa bên mặt sưng tấy, nhìn cô chằm chằm như đang nhìn kẻ thù, khóe miệng nhếch lên.
"Ngu xuẩn!" Quý Thiển Ngưng lạnh giọng, cướp lời trước khi cô ta phun ra những lời bẩn thỉu: "Có biết người già té xỉu nghiêm trọng thế nào không? Cô lắc bà ấy mạnh như thế, nếu như bà ấy có bị gì thì cô có chịu trách nhiệm không?!"
Triệu Hân Nhiên nghe vậy lập tức biến sắc, quên phản bác, cũng không dám lắc nữa, ngơ ngẩn nhìn cô: "Vậy cô nói phải làm sao bây giờ?"
Tiết Gia Lệ bảo dưỡng tốt nên nhìn qua như mới hơn 40, thực tế thì tuổi bà đã sắp tới 60 rồi, quanh năm suốt tháng bệnh tật ốm yếu, vì sao lại ngất xỉu thì rốt cuộc không ai biết rõ nguyên nhân.
Đây là lần đầu tiên Quý Thiển Ngưng gặp phải vấn đề này, không biết nên xử lý như thế nào, cô ngồi xổm xuống, ngón tay cái dùng sức ấn nhân trung của Tiết Gia Lệ.
*Đường lõm tiếp giáp giữa môi và mũi.
Fun fact là người có nhân trung dài hoặc sâu thì được gọi là có phúc đó mọi người.
Cô dùng hết sức lực, ấn gần nửa phút, bỗng Tiết Gia Lệ phát ra một tiếng rên nhẹ, mở to mắt.
"Dì Tiết!" Triệu Hân Nhiên vui mừng khôn xiết.
Tiết Gia Lệ lại như là nghe không thấy, hai mắt trắng dã, nhìn trần nhà thở hổn hển.
Người tỉnh rồi, bước tiếp theo nên làm như thế nào ta? Quý Thiển Ngưng không biết phải làm sao.
Tiết Gia Lệ trông rất đau đớn, đôi môi trắng bệch, hơi thở yếu ớt, ánh mắt trống rỗng, giống như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Cô đột nhiên nghĩ đến cuộc trò chuyện mà cô đã nghe trên phim trường.
Tiết Gia Lệ mắc bệnh tiểu đường, cần phải dùng insulin, nếu đường huyết quá thấp thì bà rất dễ bị chóng mặt.
Nguyên nhân thì có thể đoán được đại khái, nhưng Quý Thiển Ngưng vẫn không biết phải làm thế nào, cô đứng lên chạy ra bên ngoài.
Phát hiện tình hình của Tiết Gia Lệ không ổn, Triệu Hân Nhiên cũng hoảng sợ, nhìn thấy Quý Thiển Ngưng chạy thẳng một mạch như thế, cô ta vừa gấp vừa giận, la to: "Đồ tiện nhân ác độc, nếu dì Tiết xảy ra chuyện gì thì tôi không để yên cho cô đâu!"
Quý Thiển Ngưng chỉ muốn đi tìm một người đáng tin cậy để hỗ trợ, coi như không nghe thấy những lời mắng chửi phía sau, cô chạy vụt qua hành lang không người bằng tốc độ chạy nước rút 100 mét.
Đúng lúc có một người đàn ông bước ra khỏi thang máy, cô không tránh kịp nên đâm thẳng vào.
"Cẩn thận!"
Đối phương phản ứng nhanh nhẹn, giữ chặt cô lại nên cô mới may mắn không bị ngã.
"Rất xin lỗi rất xin lỗi, tôi......!Tôi có việc gấp cho nên......" Quý Thiển Ngưng thở hồng hộc, lời còn chưa nói hết, cô nhận ra khuôn mắt của đối phương, ngẩn người.
Cô không kịp vui mừng, vội nói: "Mẹ cậu ngất xỉu rồi!"
Người tới đúng là em trai Mạc Hạm, Mạc Văn Châu.
Mạc Văn Châu giống Tiết Gia Lệ, ngũ quan tinh xảo sắc nét, trong sự điềm đạm lại có nét dịu dàng, như là cậu ấm nhà giàu trong các manga shoujo.
Vóc dáng anh ta thon gầy, mặc một bộ tây trang cao cấp, bị người khác tông vào thì vẫn đứng thẳng, rất bình tĩnh.
*Thể loại manga dành cho thiếu nữ, nổi bật như Nữ Hoàng Ai Cập.
Nghe nói Tiết Gia Lệ quay xong, nên Mạc Văn Châu tự mình đi lên đón người, mới vừa ra khỏi thang máy thì bị một cô gái lạ mặt va phải.
Anh còn chưa kịp suy nghĩ vì sao cô gái xa lạ này lại nhận ra anh thì nghe được đoạn sau của câu nói kia, trên khuôn mặt bình tĩnh của anh hiện lên một vết nứt, vội hỏi: "Ở đâu?"
"Toilet nữ."
Mạc Văn Châu bỏ cô ra, chạy về phía toilet ở cuối hành làng.
Quý Thiển Ngưng theo tiềm thức tính đuổi theo.
"Thiển Ngưng, nhanh lên chị ơi, đạo diễn giục rồi!" Cố Tâm Mỹ mở rèm lều ghi hình thì thấy cô.
Quý Thiển Ngưng dừng chân lại.
Con trai ruột qua đó rồi, hẳn là không có việc gì đâu nhỉ?
Vẫn là nên đi đóng phim trước.
Đi vào bên trong, Quý Thiển Ngưng đem chuyện Tiết Gia Lệ ngất xỉu nói cho Chu Hồng nghe.
Chu Hồng vô cùng hoảng sợ, cũng không vội vàng quay phim nữa, gạt những chuyện đang làm sang một bên, đi ra ngoài xem xét.
Mạc Văn Châu đang ôm Tiết Gia Lệ đi tới, hai đám người chạm mặt nhau
"Gia Lệ, chị không sao chứ?" Chu Hồng bước nhanh tới đó.
Tiết Gia Lệ đã tỉnh nhưng lại không có sức để nói chuyện.
"Có thể là bị tụt huyết áp, để cháu đưa mẹ đi bệnh viện trước." Mạc Văn Châu nói nhanh.
Chu Hồng nhận ra Mạc Văn Châu, cũng không có thời gian hàn huyên, bà lo cho Tiết Gia Lệ nên nhờ một trợ lý đi theo họ.
Triệu Hân Nhiên cũng tung tăng đi theo.
Tới bệnh viện, sau khi truyền xong một bình glucose thì Tiết Gia Lệ mới hoàn toàn khôi phục.
Hai trong mắt vẩn đục của bà chậm rãi chuyển động, nhìn thấy Triệu Hân Nhiên đứng đợi ở trước giường bệnh, bà lại hoa cả mắt, hỏi: "Hân Nhiên, rốt con cuộc muốn làm gì!"
"Dì Tiết, con xin lỗi, con không hề cố ý tông phải dì đâu, đều là bởi vì con tiện nhân Quý Thiển Ngưng kia!" Triệu Hân Nhiên hoảng loạn giải thích, nói: "Là cô ta đánh con trước, dì nhìn đi, mặt con bị như vậy là do cô ta đánh đó! Con chỉ là giận nên muốn đánh trả thôi, lại bị cô ta tránh được, con không ngờ người đi vào lại là dì."
Tiết Gia Lệ ôm ngực, nói: "Nhưng chính dì nghe thấy con muốn giết cô ấy! Lần trước con cũng nói muốn giết cô ấy.
Có phải nếu dì không vào thì con thật sự sẽ giết cô ấy ở trong đó không!"
"Không phải đâu dì Tiết, con chỉ là quá kích động mà thôi, sao con có thể giết người được chứ!"
Tiết Gia Lệ không muốn nghe những lời ngụy biện của cô ta, vô cùng thất vọng, nói: "Trước kia con ngoan ngoãn hiểu chuyện lắm mà, sao bây giờ lại trở nên ác độc như vậy? Ngay cả dì cũng không nhận ra con nữa!"
Triệu Hân