Quý Thiển Ngưng ấp ủ một hồi, nói: "Hôm nay mẹ chị ngất xỉu, chị có biết không?"
Mạc Hạm thở mạnh, vội hỏi: "Sao lại ngất xỉu vậy em?"
Xem ra là không biết.
Quý Thiển Ngưng thở hắt ra, kể ngắn gọn rõ ràng câu chuyện cho chị nghe, cuối cùng nói: "Người không phải do em xô ngã, nhưng Triệu Hân Nhiên nổi điên là do cái tát đó của em.
Chị có muốn trách thì em cũng không thể nói gì hơn."
"Không phải lỗi của em, chị không trách em." Mạc Hạm nói: "Để chị hỏi mẹ chị ra sao rồi, lát nữa gọi lại cho em nha?"
Quý Thiển Ngưng "Dạ" một tiếng, trước khi cúp máy thì vội vàng bổ sung: "Không gọi cũng được.
Bye bye."
"Bye bye."
Qua vài phút, Mạc Hạm vẫn gọi lại: "Mẹ chị đã về nhà rồi, không có việc gì."
"Không có việc gì thì tốt rồi." Quý Thiển Ngưng mất tự nhiên nói.
"Đóng máy chưa em?"
"Còn vài cảnh cần bổ sung nữa."
"Tiệc đóng máy là khi nào?"
"Đạo diễn còn chưa thông báo nữa."
"Doanh thu phòng vé của《Dương thành phong vân》 đạt 500 triệu, danh tiếng không tồi, có cơ hội thì em nên đi xem nha."
"Qua vài ngày nữa em sẽ tới rạp xem."
"Đi một mình?"
"Đến lúc đó rủ thêm Tâm Mỹ, Na Na, Vũ Tình, còn có Thanh Hoan......" Quý Thiển Ngưng im bặt.
Cô muốn nói là đến lúc đó xem thử bạn bè có rảnh thì sẽ hẹn bọn họ cùng đi rạp chiếu phim xem.
Tên Lục Thanh Hoan hoàn toàn là buột miệng thốt ra theo quán tính, nói xong cô mới phản ứng lại là đã lâu lắm rồi bọn cô không liên lạc với nhau.
Bên tai đột nhiên không có một âm thanh nào, yên lặng đến mức không nghe thấy cả tiếng hít thở.
Quý Thiển Ngưng trong lòng bất an khó hiểu, cô tưởng bên Mạc Hạm tín hiệu không tốt, nắm chặt điện thoại, hỏi "Nghe rõ không?"
Một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy xẹt qua bên tai, ngay sau đó lại vang lên giọng nói quen thuộc, nặng nề, như đang đè nén cảm xúc nào đó: "Em vẫn còn liên lạc với Lục Thanh Hoan sao?"
"......!Không có.
Lần trước sau khi đi tuyên truyền ở Hồng Kông về thì đã không còn liên lạc nữa, cũng không gặp nhau." Quý Thiển Ngưng giải thích, cô nói: "Em cũng không định rủ chị ấy đi xem phim, chỉ là thuận miệng thôi."
Lại là một hồi im lặng chết chóc, Mạc Hạm nói: "Bên chị có chút việc, nói chuyện sau nha."
Không đợi cô đáp lại, cuộc gọi kết thúc.
Quý Thiển Ngưng: "......"
Cô không chắc là Mạc Hạm vội thật, hay là ghen tuông dỗi hờn nữa, nhìn vào màn hình đen kịt hồi lâu, do dự không biết có nên tìm Mạc Hạm để giải thích thêm không.
"Ting ting ——"
WeChat có tin nhắn mới.
Cô vội mở khóa, click vào thì thấy là An Huệ, đáy lòng xẹt qua một chút mất mát.
Chỉnh đốn lại tâm trạng, Quý Thiển Ngưng click mở tin nhắn kia ra.
An Huệ: "Tuy là A Hạm dặn dò không nên nói cho cô, nhưng tôi thấy vẫn nên để cô biết.
Ngày hôm qua lúc quay dưới hầm mỏ thì em ấy té ngã và bị thương, hiện tại đang ở bệnh viện."
Quý Thiển Ngưng trong lòng giật thót, ngón tay nhanh chóng đánh chữ: "Nặng không?"
An Huệ: "Một chút.
Bó thạch cao rồi, đi đường cũng phải dùng nạng."
Quý Thiển Ngưng cùng Chu Hồng xin nghỉ.
Vé máy bay từ Bắc thị đến N thị trong ngày đã bán hết, cô tự mình lái xe đi tới nhà ga, khi tới N thị thì trời đã tôi.
《Hắc Trầm》quay chụp ở một khu vực khai thác mỏ trong thị trấn.
Quý Thiển Ngưng cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn nhớ rõ đường đi, từ trong thành phố đến thị trấn trên có xe buýt và tàu hỏa.
Cô chọn tàu hỏa, sau khi đến chạm thì đã rất gần điểm đến, nhưng cô lại không biết kế tiếp nên đi như thế nào.
Cô gọi điện thoại cho An Huệ.
An Huệ không ngờ cô lại chạy tới đây, bảo cô đứng ở nhà ga đừng đi đâu, còn cô ấy mượn xe đoàn phim tới đón cô.
"Sao cô lại biết chúng tôi ở đây?" An Huệ vô cùng kinh ngạc khi thấy cô phong trần mệt mỏi đến vậy.
"N thị chỉ có một khu vực khai thác mỏ này thôi." Quý Thiển Ngưng nhún nhún vai.
An Huệ bảo cô lên xe: "Tôi chưa nói với em ấy là cô đã đến.
Lát nữa nếu gặp cô chắc chắn em ấy sẽ vui lắm."
Quý Thiển Ngưng lại hỏi một ít tình hình về vết thương của Mạc Hạm, sau khi biết chuyện, cô hỏi An Huệ: "Nếu chị ấy đã không cho chị nói cho tôi biết thì vì sao chị còn muốn nói?"
An Huệ tập trung lái xe, cảm thán: "Tôi biết là em ấy sợ cô lo lắng, nhưng tôi thấy mấy ngày nay trông em ấy như có tâm sự, cho nên vẫn nói cho cô biết.
Hơn nữa, tôi vẫn luôn nghĩ rằng điều quan trọng nhất khi hai người yêu nhau là phải thành thật."
Quý Thiển Ngưng còn đang tự hỏi tâm sự của Mạc Hạm có liên quan đến mình không, bỗng nghe được đoạn sau, hỏi: "Ai nói với chị là tôi và chị ấy đang yêu đương?"
"Không phải sao?" An Huệ ngạc nhiên, "Tôi thấy em ấy lưu số cô trong danh bạ là Vợ, tôi còn nghĩ rằng hai người đã......"
"Khụ ——" Quý Thiển Ngưng biết sớm muốn gì cái biệt danh kia cũng sẽ gây ra chuyện, hiện tại thì hiểu lầm lớn rồi.
Cô vuốt mũi, nói thiếu tự tin: "Thật sự không phải đâu."
"......!Được rồi."
Khi thấy Quý Thiển Ngưng được An Huệ dẫn vào phòng bệnh, Mạc Hạm còn nghĩ là do mình không nghỉ ngơi đầy đủ nên xuất hiện ảo giác, chị không hề chớp mắt, tận đến khi người nọ đi tới trước giường bệnh, ngửi được hơi thở quen thuộc, vẫn còn không dám tin tưởng: "Em......"
Đoàn phim quay phim cực kỳ bí ẩn, tin chị bị thương không được tiết lộ với bên ngoài, chỉ có thể là do An Huệ nói cho Quý Thiển Ngưng.
Quý Thiển Ngưng vì sao lại xuất hiện ở đây, không cần nói cũng biết, là tới thăm chị.
Chỉ là Mạc Hạm không bao giờ không thể tưởng tượng được là Quý Thiển Ngưng sẽ im lặng không nói tiếng nào chạy tới đây, thấy mặt mũi cô mệt mỏi, giọng chị mềm mại: "Em tới đây bằng gì?"
Quý Thiển Ngưng vuốt lại mái tóc bị gió thổi bay, nói: "Trước thì ngồi xe, lại ngồi xe lửa màu xanh, sau đó An Huệ đến nhà ga đón em."
*Xe lửa đời cũ những năm 50 – 80 ở Trung Quốc.
Có màu xanh ô liu và một đường coachline màu vàng trên thân