Cơ hội để trói chặt em.
Khi Quý Thiển Ngưng về lại căn hộ thì đã là 3 giờ chiều ngày hôm sau.
Nhìn thấy cô đi vào như một bông hoa héo rũ thì ánh mắt sắc bén của Khương Ấu Na quét nhìn cô từ đỉnh đầu xuống mũi chân, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt mỏi mệt của cô, nhìn chằm chằm vào quầng thâm dày đặc của cô, tàn nhẫn cười nhạo: "Không phải là cả đêm cậu không ngủ chứ?"
"......"
"Chậc chậc, nhìn sắc mặt này đi, xem quầng thâm và tơ máu này đi, rõ ràng là túng dục quá độ mà."
"......"
"Mà sao trông vẻ mặt cậu khó chịu vậy, chẳng lẽ là phương diện kia không hài hòa sao?"
"......"
"Hay là bị vắt kiệt không còn chút sức lực? Không phải chứ, mình nói nghe cậu nghe nè, người trẻ tuổi thì phải biết tiết......"
Chữ "chế" vẫn chưa nói ra được.
Quý Thiển Ngưng không thể nhịn được nữa, bịt cái miệng đang lải nhải kia, đè người lên ghế sofa, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Có muốn ăn một bữa ngon không?"
Nghe thấy được ăn thì hai mắt Khương Ấu Na tỏa sáng, gật đầu như gà mổ thóc.
Không có sức lực ra cửa, Quý Thiển Ngưng bèn gọi cơm hộp ở dưới lầu, hai mươi phút đã có ăn.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Khương Ấu Na vội chạy tới lấy, mở túi ra nhìn thử, nói: "Cậu mua nhiều quá vậy, hai đứa mình ăn sao hết được."
Vừa dứt lời, túi đồ ăn trong tay đã Quý Thiển Ngưng giật lấy.
Quý Thiển đặt từng hộp thức ăn lên bàn, cầm đũa lên ăn hết cơm lại sang thịt.
Cô ăn nhanh như sói, ăn đến mức không còn hình tượng, làm Khương Ấu Na ngẩn người: "Không đến mức đó chứ......!Mạc Hạm ngược đãi cậu sao, ăn sinh nhật mà bỏ đói cậu như vậy sao?"
Quý Thiển Ngưng nghẹn họng, bưng bát canh lên uống ừng ực, cô uống hơn phân nửa mới nuốt thức ăn kẹt nơi cổ họng xuống được.
Đối mặt với sự nghi ngờ của Khương Ấu Na, cô thật sự không có mặt mũi để nói là mình lén lút chạy về.
Quý Thiển Ngưng ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, cảm giác trời đất u ám, như là leo núi suốt cả một đêm, cơ thể kiệt quệ không thể tả, eo lưng nhức mỏi, lưng đau, tay cũng đau.
Ga trải giường lộn xộn đến mức không nỡ nhìn, trên người cũng là không nỡ nhìn thẳng.
Bên cạnh không một bóng người, không thấy tung tích của Mạc Hạm đâu.
Sau lại nhìn thấy tin nhắn mà Mạc Hạm để lại trên Wechat, nói là chị đi công việc với An Huệ, sẽ về nhanh, dặn cô là ở nhà nghỉ ngơi cho tốt chờ chị.
Chờ? Ngủ đi mà mơ!
Quý Thiển Ngưng lập tức mặc quần áo bỏ chạy.
Cô vuốt ngực để thuận khí, đối diện ánh mắt tra khảo của Khương Ấu Na, cô xấu hổ cười nói: "Quá đói bụng."
Khương Ấu Na hài hước nhìn cô: "Xem ra cậu mất rất nhiều sức lực đó."
"......" Quý Thiển Ngưng giả câm vờ điếc, vùi đầu ăn cơm.
Ăn được một nửa thì điện thoại vang lên.
Điện thoại hiện tên "Cẩu nữ nhân".
Quý Thiển Ngưng vô thức nhìn thoáng qua Khương Ấu Na, thấy Khương Ấu Na không để ý thì cô mới nghe máy.
"Em về rồi à?" Mạc Hạm đi thẳng vào vấn đề.
Quý Thiển Ngưng "Ừm" một tiếng chẳng mấy cảm xúc.
"Sao em không đợi chị về?"
Chờ bị chị ép khô sao?
Nghĩ đến những chuyện đêm qua đến sáng này......!chân Quý Thiển Ngưng chịu không được lại run lên.
Cô cố gắng khống chế biểu cảm, tận lực để giọng điệu mình không khác thường, cố ý nói sang chuyện khác: "Em và Na Na đang ăn, không nói chuyện với chị nữa."
Không đợi bên kia đáp lại, cô vội vàng cúp máy ngay.
Nhìn trên màn hình hiện mấy chữ "Cuộc gọi đã kết thúc", liên tưởng đến dáng vẻ sốt ruột xấu hổ của người kia thì Mạc Hạm không khỏi bật cười.
Trên giường chỉ còn lại có hai chiếc gối, rõ ràng là đã được người thu dọn.
Mạc Hạm tìm được ga trải giường và vỏ chăn trong máy giặt, chị lấy ra phơi khô.
Hoa hồng trên bàn ăn vẫn còn tươi mới, mùi hương nồng đậm.
Chị nhẹ nhàng ngửi thử, bỗng nhìn thấy hai hộp quà bên cạnh bó hoa.
Mở một hộp trong đó ra, là một thỏi son môi.
Lại mở một hộp khác, phát hiện là một chiếc cà vạt nam, Mạc Hạm có hơi khó hiểu, lập tức chụp ảnh lại.
"Ting ting ——"
Di động ngắn ngủi vang lên một tiếng.
Quý Thiển Ngưng nghe được nhưng không thèm xem, ăn xong mới cầm điện thoại lên nhìn
Cẩu nữ nhân: "Cà vạt này cũng là quà cho chị à? [ hình ảnh ]"
Quý Thiển Ngưng hồi nàng: "Cho ba chị."
Mạc Hạm còn muốn nói gì với chị, nhưng đột nhiên có điện thoại gọi đến, chị nghe máy: "Mẹ?"
"Em trai con đi công tác đã về rồi, tối nay về nhà ăn một bữa cơm đi." Tiết Gia Lệ nói lời ít ý nhiều.
"Con biết rồi ạ."
Mạc Văn Châu đã về nước được ba tháng, bởi vì lịch trình trùng nhau nên Mạc Hạm cũng chưa từng gặp anh ta.
Nhắn Wechat cho Quý Thiển Ngưng báo một tiếng, Mạc Hạm cầm hộp cà vạt nam về nhà họ Mạc.
Mạc Văn Châu ngồi trên sofa ở phòng khách xem tạp chí, nghe thấy tiếng động ở cửa thì nhìn thử, đối diện với ánh mắt của Mạc Hạm.
Mạc Hạm và Mạc Văn Châu tuy cùng huyết thống, nhưng quan hệ của hai chị em cũng không thân thiết.
Một phần bởi vì tính cách, hơn nữa công việc sở thích không giống nhau nên thường ngày bọn họ hiếm khi trò chuyện.
Lâu ngày không gặp nhưng hai người cũng chẳng mấy thân thiết.
"Về rồi sao?"
"Dạ."
"Ba để em đi tiếp quản công ty, mệt lắm nhỉ?"
"Em vẫn ổn.
Chị mới quay xong à?"
"Quay xong lâu rồi rồi, đi ra ngoài chơi mấy ngày." Mạc Hạm đổi chủ đề: "Nghe nói mấy ngày hôm trước em bị mẹ bắt đi coi mắt với con gái lớn nhà họ Diệp? Dáng vẻ thế nào?"
Mạc Văn Châu không nghĩ tới người chị luôn lãnh đạm của mình cũng nhiều chuyện, ngại ngùng nói: "Không có gì cả."
"Em không thích người ta sao?" Mạc Hạm rất có hứng thú hỏi lại.
Mạc Văn Châu hơi châm chước, nói: "Cô Diệp không phải là hình mẫu mà em thích.""
"Vậy em thích người như thế nào?"
Chị em hai người họ từ nhỏ đã rất ít khi tỉ tê tâm sự, Mạc Văn Châu cảm thấy hôm nay Mạc Hạm có hơi lạ, sao chị mình đột nhiên lại đổi tính quan tâm tới mình vậy?
Trong lòng anh rất cảm động, trong đầu lại hiện ra bóng dáng người nào đó: Ngũ quan thanh tú, xinh đẹp mà không chói mắt.
Làn da trắng hơn rất nhiều cô gái khác, giọng nói mang theo sự mềm mại chỉ dành riêng cho con gái vùng Giang Nam, đôi mắt khi cười như là dòng suối trong veo.
Anh chỉ gặp cô có bốn lần, cũng chưa nói được mấy câu.
Mạc Văn Châu nhất thời không hiểu được vì sao bây giờ mình lại nhớ cô, trong lòng bỗng nhiên hoảng loạn, ậm ừ nói: "Em......"
"Văn Châu, con vào đây một chút." Mạc Húc Khôn cắt ngang lời anh.
Tiết Gia Lệ từ trên lầu đi xuống, phát hiện chỉ có một mình Mạc Hạm ngồi trên sofa, hỏi: "Hai cha con kia đâu rồi?"
Mạc Hạm chỉ chỉ thư phòng, nói: "Chắc đang bàn về công việc ạ."
Tiết Gia Lệ hiểu rõ, bà vào bếp trước rồi quay lại ngồi xuống cạnh chị, nhìn thấy trên bàn có một chiếc hộp tinh xảo thì hỏi: "Đây là cái gì?"
"Quà cho ba."
"Còn biết mua quà cho ba con nữa à." Tiết Gia Lệ cảm thấy kinh ngạc, mở ra hộp nhìn, vui vẻ nói: "Ồ, là màu mà ba con thích."
Đang muốn khen chị thì bất ngờ bà nghe Mạc Hạm nói: "Là Thiển Ngưng mua đó mẹ."
Nụ cười Tiết Gia Lệ cứng lại, không biết nên cầm cà vạt này hay bỏ xuống nữa.
Bà mất tự nhiên hỏi: "Vì sao cô ấy lại mua quà cho ba con?"
Trong WeChat Quý Thiển Ngưng không có giải thích, nhưng Mạc Hạm cũng biết cô mua cà vạt này là muốn cảm ơn Mạc Húc Khôn đã giúp đỡ cô.
Về chuyện đó, Mạc Hạm cảm thấy không cần thiết phải nói cho Tiết Gia Lệ, nói: "Bạn gái con tặng quà cho ba con thì cũng đâu phải chuyện gì to tát đâu."
"Bạn gái?" Tiết Gia Lệ ngạc nhiên, "Hai đứa quen nhau rồi à?"
"Dạ."
Môi Tiết Gia Lệ giật giật, ngượng ngùng gấp chiếc cà vạt lại rồi bỏ vào hộp, ngập ngừng một lúc lâu mới nói: "Nếu đã xác định quan hệ, sao lại không gọi con bé về nhà ăn cơm."
Mạc Hạm ngàn lần không ngờ bà sẽ nói như vậy, chị đè sự kinh ngạc trong lòng xuống, thản nhiên nói: "Mẹ không thích em ấy mà, con sợ dẫn em ấy về mẹ lại ăn không ngon."
"Mẹ......" Tiết Gia Lệ muốn nói lại thôi.
Từng có một khoảng thời gian như vậy, đúng Tiết Gia Lệ rất bất mãn với Quý Thiển Ngưng, bất mãn vì thái độ vô lễ của cô, vì tính cách gai góc của cô.
Nhưng trong hai tháng cùng nhau đóng phim với Quý Thiển Ngưng, thái độ của bà đối với Quý Thiển Ngưng đã xảy ra một ít thay đổi kỳ lạ.
Mạc Hạm nói bà nên vứt bỏ định kiến để nhìn nhận Quý Thiển Ngưng lại một lần nữa.
Thế nên bà thấy được Quý Thiển Ngưng chuyên nghiệp và khiêm tốn, nhìn thấy Quý Thiển Ngưng có thể hòa đồng với bất kỳ người nào trong đoàn phim.
Bà còn nghe thấy đạo diễn, chuyên viên trang điểm, người đại diện đều nhất trí