Chị có nỡ mắng em đâu!
Fans Chương Triều vây quanh thần tượng lúc khóc lúc cười gào thét như điên, so với chợ còn muốn náo nhiệt hơn, nhưng chẳng hề ảnh hưởng gì tới bên này.
Ánh trăng mờ ảo, hơn nữa ánh sáng không đủ nên Quý Thiển Ngưng nhìn nhìn không thấy nét ửng hồng trên mặt Mạc Vân Châu, cô nhiệt tình hỏi: "Tối nào anh cũng phải tới quay sao?"
Tâm trí Mạc Văn Châu có hơi gợn sóng, nắm tay đặt ở bên miệng thấp giọng ho một tiếng để giấu đi sự bối rối này, nói: "Vốn muốn quay ba kỳ nhưng thời gian rảnh của tôi không nhiều lắm, cho nên bên chương trình sắp xếp cho tôi quay hết trong tối nay."
Người thừa kế của tập đoàn Mạc Thị không bận mới là lạ.
Quý Thiển Ngưng bỗng nghĩ đến kiếp trước, sau khi Mạc Văn Châu về nước bắt đầu chậm rãi tiếp nhận nghiệp vụ tập đoàn thì mỗi ngày bận đến chân không chạm đất, số lần nhìn thấy anh ta trong một năm chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhìn gương mặt trẻ hơn rất nhiều, cũng ốm hơn rất nhiều trước mắt này, tình thương của Quý Thiển Ngưng dâng trào, chân thành nói: "Công tác có bận đi nữa thì cũng chú ý nghỉ ngơi, đừng làm cạn kiệt sức lực."
Cô ấy hoàn toàn dùng cảm giác của thân phận "người quen", cũng không thấy có gì không ổn.
Nhưng Mạc Văn Châu nghe được thì khác.
Tính kỹ lại thì bọn họ mới gặp nhau có năm lần, Mạc Văn Châu không ngờ Quý Thiển Ngưng sẽ quan tâm đến mình như vậy.
Đôi mắt Quý Thiển Ngưng trông rất trong suốt, giọng điệu cũng tự nhiên chân thành tha thiết, không hề có ý nịnh nọt anh, khác xa những cô gái có ý đồ tiếp cận anh.
Sự quan tâm đột ngột làm trái tim Mạc Văn Châu nóng lên, trên mặt lại ửng hồng, xấu hổ nói: "Cô cũng vậy."
Quý Thiển Ngưng hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của anh ta, nói: "Nếu không phải trễ rồi thì tôi sẽ mời anh đi ăn khuya."
"Cô là con gái, có mời cũng nên là tôi mời cô mới phải."
Quý Thiển Ngưng biết trước giờ anh ta vẫn luôn lịch thiệp như thế, lắc đầu nói: "Không giống nhau."
"Sao lại không giống nhau?" Mạc Văn Châu rất là khó hiểu.
"Chị anh......"
"A a a a ——"
"Chồng đẹp trai quá đi à!"
"Xỉu up xỉu down!"
Từng tiếng hét chói tai lấn át lời Quý Thiển Ngưng nói.
Không biết Chương Triều đã làm cái mà những người hâm mộ đó lại điên rồi, vây quanh anh ta như sao vây trăng, một làn sóng người ùa về phía này.
Quý Thiển Ngưng sợ lại bị ảnh hưởng, vội vàng nói với Mạc Văn Châu: "Bọn tôi đi trước, hôm nào nói chuyện sau, tạm biệt!".
Đọc truyện tại { TRUМ trцyen.
ME }
"Cô......" Mạc Văn Châu thậm chí còn không kịp nói lời tạm biệt, trơ mắt nhìn cô mang theo trợ lý như chạy trốn trèo lên một chiếc xe, thấp giọng lẩm bẩm: "Hôm nào là ngày nào chứ?"
"Mạc tổng." Thư ký đi theo rốt cuộc cũng có cơ hội mở miệng: "Còn đến công ty không ạ?"
Mạc Văn Châu vốn tính ghi hình xong thì sẽ đến công ty xử lý một ít công việc, nhưng lại nghĩ đến câu nói quan tâm của Quý Thiển Ngưng, anh suy tư một lát, nói: "Không đi, làm phiền anh đưa tôi về."
"Vâng."
Lên xe, Cố Tâm Mỹ kìm nén không được, nói: "Em trai chị Hạm mặc sơ mi trắng đẹp quá đi! Đẹp đến mức làm em không dám nói chuyện, chỉ dám thầm gọi trong lòng."
"Gọi gì?"
"Chồng ơi đó!"
Quý Thiển Ngưng cạn lời, nói: "Em bị mấy cô fans vợ của Chương Triều lây bệnh rồi đúng không?"
Cố Tâm Mỹ mặt mày hớn hở nói: "Chị có mấy cô nhóc mới thích loại tiểu thịt tươi học cool ngầu như Chương Triều, em chỉ thích quý công tử ôn tồn lễ độ lịch thiệp như em chị Hạm thôi!"
Khó trách vừa rồi cô gái này lại an tĩnh đến thế, hóa ra là mê trai đến choáng váng.
Quý Thiển Ngưng buồn cười, nói: "Lo nhìn đường đi, đừng chạy xe vào cống rãnh."
Cố Tâm Mỹ vui vẻ lái xe.
Quý Thiển Ngưng lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy có tin nhắn chưa đọc
Cẩu nữ nhân: "Chưa tập xong hả em?"
Tin nhắn được gửi lúc hai giờ trước, hiện tại đã hơn 12 giờ.
Quý Thiển Ngưng nghĩ nghĩ, trực tiếp gọi lại.
Hình như người bên kia đang đợi cô, chỉ mới vang một tiếng đã bắt máy ngay.
"Trễ quá vậy." Mạc Hạm nói.
Quý Thiển Ngưng nhéo ấn đường, ngồi uể oải, bắt đầu lải nhải: "Cộng sự của em là một cô gái tên Giang Nguyệt, cũng là xuất thân chính quy, diễn xuất không tệ.
Bọn em bốc được kịch bản dài gần hai chục phút, lời thoại rất nhiều......"
Mạc Hạm yên lặng nghe, tuy rằng không nhìn được người thật, nhưng từ trong lời nói có thể thấy được cảm giác lo âu của cô, chị nói: "Đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, em chắc chắn có thể vượt qua vòng loại trực tiếp mà."
"Khó mà đoán được." Quý Thiển Ngưng cũng không an ủi nổi, "Lúc tập luyện em đã lén đi xem rồi, trừ bỏ Chương Triều và một người khác lấn sân sang diễn xuất, thì những người khác đều là diễn viên chuyên nghiệp, cạnh tranh thật lớn!"
Đặc biệt là cô bị xếp vào tập đầu tiên, nếu nhóm huấn luyện viên ôm thái độ muốn xem biểu hiện của các thí sinh trong các tập tiếp theo, thì có nghĩa tập 1 có tỷ lệ đào thải rất lớn.
"Chị nói em qua được là được." Mạc Hạm nói không chút để ý.
Quý Thiển Ngưng không hiểu vì sao chị lại chắc chắn đến vậy, chỉ nghĩ chị chỉ đang an ủi mình, cũng không thèm quan tâm mà cói lại: "Chị nghĩ mình là đạo diễn hay huấn luyện viên à, dựa vào cái gì......" Nói một nửa, đột nhiên nghĩ đến khả năng nào đó, cô ngồi thẳng lại, "Không lẽ chị là huấn luyện viên?!"
Mạc Hạm cười một tiếng đầy ý vị, không trả lời thẳng mà chỉ nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, trở về cứ an tâm ngủ ngon đi."
Quý Thiển Ngưng: "???"
Cuộc gọi kết thúc.
Cẩu nữ nhân có việc giấu cô.
Cố Tâm Mỹ nghe được một phần nội dung cuộc trò chuyện, tò mò hỏi: "Chị Hạm là huấn luyện viên à chị?"
Quý Thiển Ngưng nhíu mày, không nói.
Mạc Hạm nói qua là sẽ không lừa cô nữa, nhưng cố ý nói không tỉ mỉ, thì tương đương với việc biến tướng thừa nhận.
Nếu chị cùng tham gia chung một chương trình với cô thì vì sao lại không trực tiếp nói cho cô?
Ngày đó khi cô đem hợp đồng về thì Mạc Hạm cũng không nói một lời vô nghĩa nào.
Quý Thiển Ngưng thậm chí cũng không biết là Mạc Hạm ký hợp đồng với bên chương trình sau hay trước cô nữa.
Nghi vấn này vẫn luẩn quẩn tới tận ngày ghi hình chính thức.
Quý Thiển Ngưng và Giang Nguyệt tập diễn lần cuối cùng, cùng các học viên khác nghỉ trong phòng chờ ở hậu trường.
"Bên chương trình làm tốt công tác bảo mật ghê, đến bây giờ tôi không biết có ai là huấn luyện viên nữa."
"Hình như tôi thấy thầy Càn."
"Thầy Càn nào?"
"Ảnh đế Triệu Càn đó!"
"Oa ——nam thần của tôi!"
"Một người khác hình như là thầy Quách Minh Thụy, lúc tập diễn tôi có thấy chú ấy nói chuyện với đạo diễn sau hậu trường."
"Thầy Quách Minh Thụy là diễn viên cấp một quốc gia, diễn xuất vô địch, mong là được chú ấy chọn."
"Vậy huấn luyện viên còn lại là ai?"
"Không biết, chưa thấy được người, quá thần bí."
"Ba huấn luyện viên không phải là nam hết chứ!"
"Tôi nghĩ hẳn sẽ có huấn luyện viên nữ."
Quý Thiển Ngưng không tham gia vào cuộc thảo luận.
Cô khẳng định 99% huấn luyện viên còn lại là Mạc Hạm, nhưng cô không có nói.
Khi còn nửa tiếng trước khi ghi hình, điện thoại Quý Thiển Ngưng vang lên.
Cẩu nữ nhân gọi.
Nhảy qua bước trò chuyện dư thừa, Mạc Hạm nói: "Em lên toilet tầng trên đi."
Quý Thiển Ngưng không hỏi chị lên đó làm gì, bình thản cúp máy, nói với cộng sự Giang Nguyệt: "Tôi đi toilet."
"Đi đi." Giang Nguyệt nói.
Trên lầu là phòng nghỉ xa hoa.
Ra khỏi thang máy, Quý Thiển Ngưng lập tức đến toilet nữ, mới vừa đẩy cửa vào thì đã bị người nọ ôm vào lòng.
"Nè ——" ngửi được mùi hương thoang thoảng quen thuộc, biết người ôm là Mạc Hạm, Quý Thiển Ngưng vội đẩy người ra, nhìn ra phía sau không có ai mới quay đầu liếc chị một cái.
Mạc Hạm giữ cửa khóa trái lại, nói: "Trước đó bọn họ có tìm chị nhưng bị chị từ chối.
Sau đó thấy em ký hợp đồng, nên chị mới nói An Huệ liên hệ lại với đạo diễn chương trình."
Không cần chị giải thích thì Quý Thiển Ngưng cũng đoán được một hai phần.
Dù là kiếp trước hay kiếp này thì Mạc Hạm vẫn luôn bài xích các gameshow.
Sau khi ghi hình chương trình 《 Happy Star 》thì chị cũng không tham gia các chương trình khác.
Lúc quay tập《 Happy Star 》đó Quý Thiển Ngưng có hỏi Mạc Hạm vì sao lại tham gia, Mạc Hạm nói là bởi vì có cô làm khách mời
Lần này cũng là vì có cô.
Quý Thiển Ngưng làm bộ bất mãn hầm hừ, nói: "Vì sao không nói trước cho em biết?"
"Muốn cho em kinh hỉ đó mà."
"Kinh hỉ thì không nhưng kinh hách thì gần đúng rồi đó."
"Kinh hách?"
Quý Thiển Ngưng xấu hổ nói: "Chị làm huấn luyện viên làm em rất có áp lực."
Nói đến thì cũng lạ, tốt nghiệp nhiều năm rồi, cũng quay không ít tác phẩm linh tinh vụn bắt, nhận được không ít lời khen ngợi cùng phê bình, Quý Thiển Ngưng cũng không thấy có gì đặc biệt cả.
Có đôi khi ở phim trường, cô sẽ chủ động đi tìm đạo diễn yêu cầu phê bình, như vậy mới có thể biết bản thân không đủ, tự giục mình tiến lên phía trước.
Quý Thiển Ngưng cũng không sợ độc miệng, nhưng lại đặc biệt sợ Mạc Hạm đánh giá mình, cho nên cô chưa bao giờ hỏi Mạc Hạm mình diễn xuất như thế nào.
Ngón tay hơi lạnh vuốt nhẹ những nếp nhăn trên trán cô, đáy mắt Mạc Hạm mang theo cười, dịu dàng nói: "Sợ cái gì, chị có nỡ mắng em đâu."
Lỗ tai Quý Thiển Ngưng có hơi nóng.
Dù sao toilet cũng là nơi công cộng, lúc nào cũng có khả năng có người bước vào.
Quý Thiển Ngưng giãn mày ra, nói: "Chị gọi em lên đây vì nói chuyện này sao?"
Mạc Hạm cũng biết thời gian gấp rút, thu hồi sự vui vẻ, quay lại chuyện chính: "Lát nữa dù cho cả ba huấn luyện viên chọn em thì em cũng phải chọn chị đó."
"Vì sao?" Quý Thiển Ngưng kinh ngạc.
Cô có muốn tránh phiền phức, dù có thể nào đi nữa cũng không chọn Mạc Hạm đấy.
"Không có vì sao cả." Mạc Hạm không