Editor: Lăng
Ai chủ động trước thì người đó thua.
Đường nét trên khuôn mặt của Triệu Hân Nhiên vốn đã đẹp, hơn nữa còn trang điểm tinh tế, quần áo nổi bật, nên cả người trông càng sặc sỡ loá mắt.
Lúc đối mặt với những người con gái khác trừ Mạc Hạm ra, cô ta vĩnh viễn giống như khổng tước cao quý, chỉ dùng khóe mắt để nhìn người khác, lúc cười với bạn trông có vẻ hiền lành, nhưng có khi nội tâm lại âm u vô cùng.
Sau khi sống lại, Quý Thiển Ngưng phát hiện thái độ của bản thân đối với Triệu Hân Nhiên đã thay đổi, hận vẫn là hận, nhưng không còn tự ti cùng ghen ghét.
Có lẽ là do bản thân bây giờ vẫn tràn đầy sức sống, xinh đẹp, vẫn có tiền đồ.
Mà không giống như kiếp trước, xấu xí, tự ti, không thể không dựa vào lòng thương hại của người khác.
Hóa ra chỉ cần có vẻ ngoài tốt thôi cũng có thể lấy lại sự tự tin cho người phụ nữ.
"Người đẹp ơi?" Triệu Hân Nhiên thấy cô cả buổi cũng không nói lời nào, "Tôi là Triệu Hân Nhiên, là bạn thuở nhỏ kiêm khuê mật của A Hạm."
Nhìn cánh tay duỗi ra trước mặt, trong lòng Quý Thiển Ngưng cười lạnh một tiếng.
Không khỏi nghĩ đến chuyện mười năm trước, lần đầu tiên cô và Triệu Hân Nhiên gặp nhau.
Triệu Hân Nhiên nghe nói bởi vì cô cứu Mạc Hạm mà bị thương nên đặc biệt tới thăm, thái độ vô cùng tốt: "Xin chào, tôi là Triệu Hân Nhiên, là bạn thuở nhỏ kiêm khuê mật của A Hạm.
Cảm ơn cô đã cứu A Hạm."
Vậy mà nửa tháng sau, khi Triệu Hân Nhiên xuất hiện lần nữa, thì lại khí thế bức người đến thẳng giường bệnh của cô: "Cô căn bản không xứng với A Hạm, A Hạm là của tôi, của tôi!"
Người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đó gần như đã phát điên, muốn xé băng vải quấn trên mặt cùng trên người cô xuống, may mắn là Mạc Hạm và Trác Nhiên kịp thời xuất hiện, hai người hợp lực mới kéo cô ta đi được.
Quý Thiển Ngưng vẫn còn đang tiếp nhận trị liệu, biết chính mình đã bị hủy dung, tiền đồ đã trở nên xa vời, tâm cô như tro tàn, không có tâm tình suy nghĩ vì sao Triệu Hân Nhiên lại điên cuồng như thế.
Thẳng đến khi Mạc Hạm nắm lấy bàn tay quấn đầy băng vải của cô, trịnh trọng nói: "Tôi muốn kết hôn với em."
Rõ ràng đã biết là thương hại, vì sao lúc đó vẫn đồng ý chứ?
Cũng may ông trời cho cô thêm một cơ hôi, cô không thể tái phạm lần nữa được.
Quý Thiển Ngưng thu hồi tâm trí đang bay xa lại, hít một hơi sâu chỉnh đốn lại trạng thái, coi Triệu Hân Nhiên như là không khí, bước chân rời khỏi.
Đối với loại người tâm tư kín đáo mà đầy dối trá này, biện pháp tốt nhất là làm ngơ, khiến cho cô ta thất vọng.
Triệu Hân Nhiên ngẩn người: "Cô ta cũng bất lịch sự quá?"
Mạc Hạm nghiêng người liếc mắt nhìn cô ta một cái: "Em ồn quá đó."
"Cái......!Sao?" Triệu Hân Nhiên quả thực không thể tin vào tai mình.
Đợi đến khi hai người chân trước chân sau đều bỏ đi, Triệu Hân Nhiên mới sực nhớ mà đuổi theo.
Cô ta mang giày cao gót nên không thể chạy nhanh được, vất vả lắm mới đuổi kịp thì lại thấy Mạc Hạm đẩy cửa phòng ra, đang muốn vào theo.
"Rầm" một tiếng.
Mạc Hạm thuận tay đem cửa đóng lại.
Mũi của Triệu Hân Nhiên thiếu chút nữa bị đụng vào cửa, trong lòng sợ hãi lui sau mấy bước, nhìn cánh cửa bị đóng lại, cảm giác vẫn rất không chân thật.
Mạc Hạm vậy mà lại nổi giận với cô ta?!
Cô ta gọi điện thoại cho Mạc Hạm.
Mạc Hạm không bắt máy.
Cô ta lại nhắn WeChat cho Mạc Hạm.
Mạc Hạm cũng không nhắn lại.
Triệu Hân Nhiên càng nghĩ càng không thích hợp, nhanh chóng gọi điện thoại cho Trác Nhiên.
Người bên kia rất nhanh đã bắt máy: "Hân Nhiên à, gặp A Hạm chưa?"
"Gặp được rồi." Triệu Hân Nhiên tủi thân mà cắn cắn môi dưới, "Trác Nhiên, gần đây A Hạm có phải gặp việc gì không được thuận lợi không? Vừa rồi chị ấy đối xử với tôi rất lạ, vô cùng lạnh lùng, còn đóng cửa lại không cho tôi tìm chị ấy chơi, điện thoại cũng không chịu nghe......!Cô nói xem chị ấy bị sao vậy?"
"Có chuyện đó sao?"
"Đúng vậy!" Triệu Hân Nhiên tức giận đến dậm chân, "Chúng tôi gặp nhau ở ngoài hành lang, lúc đó chị ấy đang ở bên cạnh một cô gái, có thể là diễn viên trong bộ phim đó.
Cô gái kia thật sự rất bất lịch sự, tôi chào hỏi cô ta mà cô ta cũng không thèm đáp lại, trống rất khó chịu.
Cô ta đối xử với tôi như vậy, nhưng A Hạm cũng không những không giúp tôi lại còn chê tôi ồn ào."
Trác Nhiên càng nghe càng loạn, bằng trực giác mà hỏi: "Cô gái kia có phải rất xinh đẹp hay không, là kiểu người phương Nam, làn da rất trắng, khóe miệng luôn có ý cười?"
"Sao cô lại biết?"
Trác Nhiên trong lòng hiểu rõ, nói: "Cô gái đó tên là Quý Thiển Ngưng."
"Quý Thiển Ngưng?" Triệu Hân Nhiên vẻ mặt mờ mịt, "Ai?"
"Một sinh viên năm cuối của Bắc Viện.
A Hạm nói bọn họ là bạn bè nhưng tôi cảm thấy không giống."
"Cô có ý gì?"
"A Hạm hình như rất để ý tới Quý Thiển Ngưng, ở phim trường vô cùng để ý tới cô ta.
Nhưng thái độ của Quý Thiển Ngưng đối A Hạm rất kỳ quái, coi A Hạm là người xa lạ."
Triệu Hân Nhiên kinh ngạc không thôi: "Trên đời này lại có người không để A Hạm vào mắt sao?"
Trác Nhiên không quá dám kể quá nhiều chuyện riêng của Mạc Hạm, nhưng cô ta lại có rất bất mãn với Quý Thiển Ngưng, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi cảm thấy Quý Thiển Ngưng đang muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.
Cô ta cố ý giả vời không để ý A Hạm, là muốn A Hạm chú ý tới cô ta, muốn quyến rũ A Hạm."
"Cái gì?!!!" Triệu Hân Nhiên cao giọng.
Trong phòng vẫn rất náo nhiệt.
Quý Thiển Ngưng bước nhanh trở lại chỗ ngồi, phát hiện Lâm Y cũng đã trở lại.
Lâm Y nhìn qua không mấy vui vẻ, trong tay cầm ly rượu không, khóe miệng hạ xuống, nghiêng người đối mặt với cô, nói: "Tôi vừa mới qua thì chị Hạm liền nói có việc phải rời khỏi, cô nói xem có phải chị ấy khinh thường một diễn viên nhỏ như tôi không?"
"Cái này......" Quý Thiển Ngưng không biết trả lời.như thế nào
Trừ bỏ đóng phim, Mạc Hạm đúng là không coi ai ra gì, dù đó là tai to mặt lớn hay là vô danh tiểu tốt.
Cô không muốn đả kích Lâm Y, bèn nói: "Có thể là chị ấy có việc, cô đợi tý rồi hãy quay lại."
Vừa rồi vội vã bỏ đi, Quý Thiển Ngưng cũng không biết tình huống phía sau như thế nào, nói không chừng Mạc Hạm đang cùng khuê mật của chị đang chị chị em em gì đó.
Quý Thiển Ngưng lơ đễnh gắp một miếng sườn heo chua ngọt bỏ vào trong miệng, luôn cảm thấy miếng sườn này so với ban đầu có chút chua hơn thì phải.
Cô xoay người giả vờ xem náo nhiệt, tầm mắt đảo qua những gương mặt có quen thuộc có xa lạ, đột nhiên dừng lại.
......!Mạc Hạm.
Mới đó mà chị chị em em xong rồi à?
Vừa mới nghĩ tới thì đã thấy Mạc Hạm đi về phía bên này.
Quý Thiển Ngưng vội xoay người lại, cầm ly nước lên.
"Vừa rồi là ai muốn mời rượu tôi vậy?"
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc, Quý Thiển Ngưng bị sặc nước, vội vàng che miệng thấp giọng ho khan.
"Là em là em!" Lâm Y không nghĩ tới Mạc Hạm vẫn còn nhớ rõ, lúc đứng dậy còn làm rớt một chiếc đũa, cô ấy cũng không thèm nhặt lên, nhấc ly rượu hướng về phía Mạc Hạm, "Chị Hạm, tôi muốn mời chị một ly, cảm ơn chị khi đóng phim đã chiếu cố tôi."
"Xin lỗi, tôi không mang ly theo." Mạc Hạm nói.
Lâm Y lập tức sốt sắng tìm cho chị một cái ly, nhìn thấy ly rượu trước mặt Quý Thiển Ngưng vẫn còn sạch, hỏi: "Thiển Ngưng, cái ly kia cô đã dùng qua chưa?"
Quý Thiển Ngưng đang tận lực hạ thấp sự tồn tại của bản thân vậy mà vẫn bị gọi tên, cô còn chưa nghe rõ câu hỏi của Lâm Y bèn hỏi lại: "Hả?"
Một bàn tay lướt qua vai cô, lấy ly rượu trước mặt cô.
Lâm Y giúp Mạc Hạm rót rượu.
Quý Thiển Ngưng lúc này mới phản ứng lại: "Cái ly tôi dùng qua rồi!"
Lâm Y "A" một tiếng, nghi