Editor: Lăng
Bốp! Không giống con gái gì cả!
Quý Thiển Ngưng tự mình bắt taxi quay về.
Cho tới lúc về nhà, cô cũng không hiểu nổi tại sao Mạc Hạm lại làm như vậy, có lẽ là nhất thời hứng khởi, có lẽ là bởi vì cô......!
Dù sao cũng đã nói rõ, Mạc Hạm cho dù có M cỡ nào đi nữa cũng không có khả năng mặt dày mày dạn tiếp tục dây dưa.
Cô hiểu rất rõ tính tình Mạc Hạm.
Khương Ấu Na còn chưa ngủ, đang nằm trên sô pha đắp mặt nạ, hỏi cô: "Chơi vui không?"
"Cũng không phải là đi chơi." Quý Thiển Ngưng có chút mệt mỏi nói: "Mình có mua đồ ăn đêm cho cậu nè."
Khương Ấu Na kéo xuống mặt nạ nhảy dựng lên: "Cái gì vậy, ngon không?"
"Sủi cảo chiên cùng rượu ngọt."
Khương Ấu Na mở ra hộp thức ăn liền ngửi thấy mùi thơm phức, giây trước còn say mê, giây sau liền trở mặt: "Cậu không được lần nào cũng đem đồ ăn về cho mình nữa, làm mình mập đó, mình mà mập thì sẽ không ai chịu tìm mình đóng phim nữa, lúc đó mình không tha cho cậu đâu."
"Vậy ăn hay không?"
"Ăn!"
Quý Thiển Ngưng trợn trắng mắt, nói: "Mập chút cũng không sao, chồng cậu thích người đầy đặn."
"Sao cậu biết?"
Quý Thiển Ngưng đương nhiên là biết rồi.
Khương Ấu Na sau này sẽ gả cho một quý ông ngoại quốc thích vóc dáng đẫy đà, sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc ngọt ngào.
Vì sao hôn nhân của người khác lại mỹ mãn như vậy, mà cô cùng Mạc Hạm lại ồn ào tới mức chia ly trong khó chịu?
Phiền muộn qua đi, Quý Thiển Ngưng vào phòng tháo trang sức.
Giải quyết xong việc phiền não đó, cô cho rằng đã có thể ngủ ngon, không nghĩ tới lại gặp một giấc mộng đầy hỗn loạn: Mơ thấy lửa lớn, mơ thấy Triệu Hân Nhiên, mơ thấy Mạc Hạm, thậm chí còn mơ thấy người mẹ đã qua đời.
Nửa đêm bừng tỉnh, nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ mỏng manh, cô phát hiện trời đã mưa.
Đó là cơn mưa cuối tháng ba.
Thời gian thấm thoát, đảo mắt đã tới tháng sáu rồi.
Các sinh viên lớp 1 khoa biểu diễn của Bắc Viện khóa 20XX đã dành hai tháng để chuẩn bị, một tháng để quay, chỉnh sửa hậu kỳ trong vòng nửa tháng, cùng nhau hoàn thành tác phẩm tốt nghiệp của bọn họ —— 《 Phấn đấu đi thanh niên! 》.
Kịch bản là do một sinh viên khoa biểu diễn của Bắc Viện viết.
Hơn nữa còn có sự giúp đỡ ở bên ngoài đến từ Lục Thanh Hoan, bộ phim này tổng cộng có mười sáu diễn viên, kể về tám câu chuyện của tám cặp đôi ở phương Bắc, có máu có nước mắt, có khổ đau có ngọt ngào.
Mười sáu nhân vật, thân phận khác nhau, tuổi tác không giống nhau, mười sáu cuộc đời khác nhau, toàn bộ những điều đó đều gói gọn trong tác phẩm hơn một giờ đồng hồ này.
Quý Thiển Ngưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới trong kịch bản sẽ có một nhân vật giống hoàn cảnh kiếp trước của cô, đều là ngoài ý muốn bị hủy dung, tiền đồ trắc trở.
Nhưng khác ở chỗ, nhân vật trong phim bị ái người yêu vứt bỏ nên đau khổ tự sát, sau đó được người qua đường cứu giúp, một lần nữa dấy lên hi vọng với cuộc sống này.
Quý Thiển Ngưng vô cùng kiên quyết nói muốn diễn nhân vật này.
Không phải bởi vì hoàn cảnh nhân vật giống nhau sẽ diễn dễ hơn, mà là vận mệnh nhân vật thay đổi làm cô xúc động.
Việc công chiếu bộ phim tốt nghiệp được định vào ngày 18 tháng 6, địa điểm là giảng đường số một của Bắc Viện.
Nhà trường còn mời một số nhà báo và diễn viên nổi tiếng đến dự lễ, vô cùng long trọng.
Vương Hàm cũng mời một số bạn thân và các cựu sinh viên ưu tú của bà, trong đó cũng có Lục Thanh Hoan có tham gia hỗ trợ trong phim.
Sinh viên lớp đều rất thích Lục Thanh Hoan, liền vây quanh cô.
Sau khi trò chuyện xong, Lục Thanh Hoan hỏi Vương Hàm: "Nghe nói cô mời Tiết Gia Lệ?"
Nghe thấy cái tên này, trái tim Quý Thiển Ngưng đang đập bình thường bỗng ngừng lại mấy giây.
Vương Hàm nói: "Đúng vậy, tháng trước lúc đi thăm đoàn phim có gặp bà ấy, có mời bà ấy, đã đồng ý rồi."
Có sinh viên hỏi: "Là nữ hoàng diễn xuất đó sao, năm lần đoạt thị hậu Bách Hợp Thưởng, ba lần đoạt ảnh hậu Kim Mã, Tiết Gia Lệ đó sao?"
* Fun fact: Ở bên TQ, thị hậu là dùng để chỉ nữ diễn viên phim truyền hình xuất sắc nhất, còn ảnh hậu là chỉ nữ diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất.
"Không sai, là bà ấy." Vương Hàm nói: "Bà ấy là bạn thời đại học với cô."
Mọi người: "Oa!!!"
Quý Thiển Ngưng không có gì bất ngờ, chuyện này đối với cô không phải tin đặc biệt gì.
Trong lòng cô đang nghĩ tới một bí mật khác.
Nếu như để cho đám sinh viên này biết một thân phận quan trọng hơn của Tiết Gia Lệ, không biết sẽ có phản ứng gì, chỉ sợ là sốc thêm chục lần quá.
Điện thoại Vương Hàm vang lên, bả tỏ ý bảo sinh viên im lặng, lại thấy một dãy số lạ.
Nhưng cuối cùng bà vẫn bắt máy: "Alo, ai đây ạ?"
Quý Thiển Ngưng nhìn thấy vẻ mặt của Vương Hàm trở nên vô cùng đặc sắc, giống như bị dọa sợ, lại như là kinh hỉ, liên tục nói: "Cứ đến đây, cứ đến đây, vô cùng hoan nghênh!"
"Còn nửa tiếng mới bắt đầu, cháu tới giảng đường số một đi, chúng ta đang đứng ở cổng lớn."
"Hình như tôi thấy xe cháu rồi, có phải là chiếc màu trắng không?"
Một chiếc xe màu trắng chậm rãi chạy tới đây.
Mọi người đều nhìn chiếc xe kia.
Quý Thiển Ngưng không cẩn thận nhin qua biển số xe, trong lòng lộp bộp nhảy dựng.
Sẽ không trùng hợp vậy chứ?
Trên thực tế chính lại là định mệnh như vậy đó.
Sau khi xe dừng lại, liền thấy Mạc Hạm ăn mặc chỉnh tề bước xuống xe, tóc đen váy đen, dáng người thon thả, chỉ là đi bộ thôi cũng như đang trên thảm đỏ.
Quý Thiển Ngưng: "........................"
Đám sinh viên bắt đầu hỗn loạn.
"Là Mạc Hạm sao?"
"Hình như là vậy."
"Cái gì mà hình như, là thật đó!"
"Mạc Hạm sao lại đến tham gia lễ tốt nghiệp của trường bọn mình? Cô ấy hình như đâu có tốt nghiệp từ trường mình?"
Đừng nói là tốt nghiệp, Mạc Hạm căn bản không có học qua biểu diễn.
"Thiển Ngưng Thiển Ngưng, nữ thần của cậu tới kìa ——"
Không biết là ai đẩy cô ra, Quý Thiển Ngưng không hề đề phòng bị đẩy ra ngoài, ngơ ngác mà đâm thẳng vào ngực Mạc Hạm.
Cánh tay mềm mại thuận thế đặt lên eo cô.
Quý Thiển Ngưng nín thở, thân thể cứng đờ.
Mà mười bốn con người kia còn còn vỗ tay ồn ào!
Quý Thiển Ngưng quẫn bách không thôi, cúi đầu thấp giọng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi."
"Không sao." Mạc Hạm nhìn cô một cái, rất nhanh đã buông cô ra, đi về phía Vương Hàm, "Xin chào cô Vương, cô vẫn khỏe chứ."
Cô Vương bắt tay với chị: "Cũng không phải gặp nhau lần đầu, làm gì mà khách sáo như vậy."
Mọi người vẫn tò mò vì sao Mạc Hạm lại đến, càng tò mò vì sao Tiết Gia Lệ không tới.
Vương Hàm lập lờ nước đôi nói là Tiết Gia Lệ không có thời gian.
Quý Thiển Ngưng cảm thấy rất kỳ lạ.
Vương Hàm đang giúp Mạc Hạm che giấu thân phận.
Mẹ của Mạc Hạm chính là Tiết Gia Lệ —— chuyện này người trong giới gần như không biết.
Rất hiển nhiên, Mạc Hạm thay Tiết Gia Lệ tới đây.
Vì sao Tiết Gia Lệ không đích thân đến được? Là gì không có thời gian thật sao?
Vương Hàm thấy mọi người đều đến đông đủ, liền mời mọi người vào bàn.
Vị trí đã được phân chia từ trước, lấy lớp làm đơn vị, mỗi lớp một hàng.
Lớp một ở hàng thứ ba.
Chỗ ngồi không có dán tên nên ngồi đâu cũng được.
Quý Thiển Ngưng bị người xô đẩy đến chỗ ngồi nào đó, người nọ làm mặt quỷ với cô, nói: "Tao là tao biết mày muốn ngồi chung với idol mày lắm goy chứ gì." (Phiên bản lịch sự: "Mình biết là cậu muốn ngồi chung với nữ thần của cậu lắm rồi." jj)
Không, tao đâu có muốn!
Quý Thiển Ngưng đánh không lại người nọ, bị cưỡng ép ngồi xuống ở bên trái Mạc Hạm.
Khương Ấu Na đâu rồi sao lại không tới giúp cô?! Trong lòng Quý Thiển Ngưng lo lắng không thôi.
Khương Ấu Na còn đang mãi mê nói chuyện với Vương Hàm cùng Lục Thanh Hoan, đâu rảnh mà để ý tới cô.
Quý Thiển Ngưng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mắt nhìn thẳng, không ngừng tự ám thị bản thân: "Bên cạnh không ai không ai không ai......"
Sau đó cô nhanh chóng phát hiện ra là mình lo lắng suông.
Sau lần đó nói chuyện rõ ràng đó, thì Mạc Hạm cũng không còn tìm cô nữa, nơi công cộng càng không thể đúng không?
Tính ra thì các cô đã mấy tháng không gặp nhau rồi.
Lưng Mạc Hạm thẳng tắp, phá lệ mà hàn huyên với các sinh viên khác, chẳng qua là tiếc chữ như vàng, hầu như đều là trả lời giống nhau "Ừ", "Được", "Có thể", "Vẫn tốt"