Mặt trời nhỏ đầy sức sống: "Có linh cảm, cậu còn muốn nghe chuyện xưa không?"
Mặt trời nhỏ đầy sức sống: "Chủ đề hôm nay là kể về mẹ chồng hào môn của tôi cùng tình địch không biết xấu hổ.
Nội dung có thể sẽ hơi bực mình, không biết cậu có cảm thấy hứng với chuyện này không?"
Mặt trời nhỏ đầy sức sống: "Không hứng thú thì tôi cũng muốn kể, bởi vì trừ cậu ra thì tôi thật sự không tìm thấy người nào thích hợp để kết hợp."
Mặt trời nhỏ đầy sức sống: "Lần trước tôi đã kể về cuộc sống trước và sau và sau khi sống lại rồi, cậu còn nhớ rõ chứ?"
Mặt trời nhỏ đầy sức sống: "Có một chi tiết rất quan trọng mà tôi quên kể với cậu, tôi là một diễn viên.
Kiếp trước tôi và chị ấy quay chung một bộ phim, có một cảnh diễn nổ mìn đã xảy ra ngoài ý muốn, tôi vì cứu chị ấy mà dẫn tới bị lửa thiêu làm hủy dung.
Sau đó chị ấy vì báo đáp tôi mà nói muốn kết hôn với tôi."
Mặt trời nhỏ đầy sức sống: "Thật ra từ rất lâu trước đây thì mẹ chị ấy từng tới tìm tôi, nói muốn bồi thường cho tôi.
Có thể cho tôi tất cả những gì tôi muốn, nhà ở, xe, tiền......! Đây không phải là khoe khoang đâu, nhà bọn họ thật sự rất có tiền."
Mặt trời nhỏ đầy sức sống: "Tôi cứu chị ấy hoàn toàn là bản năng, là cam tâm tình nguyện, dù cho bị hủy dung thì tôi cũng chưa từng muốn được báo đáp gì.
Nhưng khi chị ấy nói muốn kết hôn với tôi thì tôi đã đánh mất lý trí.
Tôi từ chối lời đề nghị của mẹ chị ấy, sau khi xuất viện lập tức cùng chị ấy đi tới Cục Dân Chính."
Mặt trời nhỏ đầy sức sống: "Có phải cảm thấy tôi rất ngốc đúng không?"
Mặt trời nhỏ đầy sức sống: "Tôi cho rằng gả cho gả cho chị ấy sẽ là lựa chọn tốt nhất đời tôi, tôi sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới này."
Mặt trời nhỏ đầy sức sống: "Tôi bị bản thân che mắt suốt mười năm."
Mặt trời nhỏ đầy sức sống: "Một ngày nào đó khi chúng tôi đã kết hôn mười năm, một cô gái tên Triệu thảo mai đã quay về.
Không sai, Triệu thảo mai chính là tình địch không biết xấu hổ kia."
Mặt trời nhỏ đầy sức sống: "Triệu thảo mai thích vợ cũ của tôi mà tôi lại không biết.
Bởi vì sau khi chúng tôi kết hôn thì cô ta rất nhanh đã gả cho một doanh nhân giàu có người Singapore, rất lâu sau đó tôi cũng không thấy cô ta nữa.
Hôm đó về nhà lớn thăm mẹ chị ấy thì vô tình nghe được đoạn nói chuyện giữa mẹ chị ấy và ả họ Triệu đó."
Sinh cơ bừng bừng Tiểu Thái Dương: "Hóa ra suốt mười năm này mẹ chị ấy vẫn không thích tôi.
Bởi vì lúc trước tôi từ chối được bồi thường bằng vật chất, ngược lại còn kết hôn với vợ cũ nên mẹ chị ấy cảm thấy tôi là một người phụ nữ tham lam đầy tâm cơ."
Mặt trời nhỏ đầy sức sống: "Mẹ chị ấy rất thích Triệu, ở trong mắt bà ấy thì có lẽ chỉ có Triệu mới xứng đôi với vợ cũ tôi, rốt cuộc thì hai nhà cũng môn đăng hộ đối mà.
Mà tôi chỉ là một người không có gia thế, không có năng lực, là ký sinh trùng bị hủy dung ăn bám vợ cũ tôi."
Mặt trời nhỏ đầy sức sống: "Bọn họ ghét tôi thì tôi cũng ghét bọn họ."
Mặt trời nhỏ đầy sức sống: "Nhưng tôi muốn cảm ơn bọn họ, cảm ơn lần nghe lén đó, làm tôi đã thấy rõ rất nhiều chuyện.
Chị ấy chưa từng yêu tôi, người thân chị ấy không tán thành tôi, tất cả hanh phục của tôi chỉ là sự lừa mình dối người của tôi mà thôi."
Mặt trời nhỏ đầy sức sống: "Cho nên, chúng tôi ly hôn."
Mặt trời nhỏ đầy sức sống: "Chuyện xưa xong rồi."
Sinh cơ bừng bừng Tiểu Thái Dương: "Cảm ơn cậu không chặn tôi, giúp tôi có địa phương để phát tiết."
Mặt trời nhỏ đầy sức sống: "Ngủ ngon [ hoa hồng ]"
Trong bóng đêm thì ánh sáng từ màn hình vô cùng chói mắt, Quý Thiển Ngưng lau chất lỏng sinh lý tràn ra nơi khóe mắt, đặt điện thoại trên tủ đầu giường, lặng yên không một tiếng động trở mình, vài phút sau thì tiến vào mộng đẹp.
Hơn hai giờ sáng, Mạc Hạm mới vừa kết thúc một cảnh diễn đêm.
Bốn giờ còn phải quay tiếp một cảnh, An Huệ đắp chăn cho chị, nhìn bộ dạng tiều tùy hốc hác của chị, nhẹ giọng nói: "Ngủ một lát đi."
Mạc Hạm ấn ấn huyệt Thái Dương, nói: "Đưa điện thoại cho tôi."
An Huệ nghĩ là chị đang lo về chuyện Quý Thiển Ngưng bị đám seeder công kích cá nhân, vừa đưa điện thoại cho chị vừa nói: "Hot search đã xoa nhưng bình luận chửi bới vẫn còn ở dưới trang chủ chính thức trên Weibo, tôi cố ý giữ lại dưới Weibo đó, nếu em mua tra ra IP của người đứng sau thì không thành vấn đề."
Mạc Hạm cười lạnh, nói: "Không cần tra thì tôi cũng biết là ai.
Cứ lưu lại trước đi, sau đó sẽ tìm cô ta tính sổ sau."
Mạc Hạm cũng không biết là bản thân cầm điện thoại muốn làm gì, chỉ là xuất phát từ thói quen, mỗi ngày đều phải đăng nhập vào tài khoản phụ để xem người nọ có len lút viết gì không.
Mở khóa, phát hiện trên biểu tượng Weibo đột nhiên có con số "20" màu đỏ, chị vội nhấn vào, nhìn thấy hình đại diện quen thuộc trong cột tin nhắn riêng tư thì trong lòng đột nhiên nhảy dựng.
Xem xong 20 tin nhắn đó, Mạc Hạm chìm vào im lặng thật lâu, ngay An Huệ nhắc nhở chị nên nghỉ ngơi chị cũng không nghe thấy.
Chị lại cẩn thận đọc lại số tin nhắn đó từ đầu đến cuối lần nữa, chậm rãi gõ ra một hàng chữ: "Vì sao lại không nói cho vợ cũ của cậu?"
Chị vô thức bấm gửi nhưng giây tiếp theo lại hối hận, lại thu hồi.
Cuối cùng chị không nhắn gì cả, thoát khỏi Weibo, ấn tắt điện thoại.
Chị hơi co người lại, hai tay ôm chặt lấy bản thân, vùi đầu vào đùi mình, nhìn qua giống như chim sẻ ốm yếu vậy.
An Huệ thấy thế, nghĩ là chị khó chịu chỗ nào đó, nhẹ nhàng vỗ lưng chị: "A Hạm, em làm sao vậy?"
Một âm thanh rất nhỏ như là nghẹn ngào phát ra, An Huệ chỉ nghe được âm thanh lí nhí từ chị, ngồi xổm xuống muốn nghe rõ hơn: "Em nói cái gì?"
"Tôi đúng là khốn nạn mà."
An Huệ: "......" Đang yên đang lành tự nhiên lại tự chửi mình???
Hơn 7 giờ sáng, Mạc Hạm kết thúc cảnh diễn cả đêm chuẩn bị về khách sạn tắm rửa ăn sáng, trên đường thì nhận được điện thoại của Tiết Gia Lệ: "Mẹ nghe An Huệ nói con mới vừa diễn xong hả."
Mạc Hạm không nghĩ là đối phương mới sáng sớm đã gọi điện là muốn quan tâm chuyện đóng phim của chị: "Mẹ có chuyện gì cứ việc nói thẳng."
Tiết Gia Lệ cười mắng chị là không kiên nhẫn, chuyển chủ đề, nói: "Ngày hôm qua mẹ chưa hỏi con mà đã làm đại vài món rồi, cũng không biết là hợp khẩu vị của Thiển Ngưng không nữa.
Hôm nay mẹ tính làm vài món con bé thích rồi đem qua đó, con dùng để dỗ con bé cũng được.
Con hẳn phải biết con bé thích ăn gì chứ?"
Mạc Hạm nhớ tới 20 tin nhắn kia, khuôn mặt nghiêm túc lại, nói: "Về sau mẹ đừng tới đây nữa."
Tiết Gia Lệ nghĩ là chị ngại chính mình quá rêu rao, vội nói: "Không đi cũng đúng, mẹ làm xong rồi kêu tài xế đem tới cũng được."
"Ý con là, mẹ đừng tới đây nữa, về sau cũng tốn sức làm cơm đâu."
Tiết Gia Lệ sửng sốt, hỏi: "Con bé thấy đồ mẹ làm không ăn được sao?"
"Không ạ, mẹ làm ăn rất ngon.
Nhưng......" Mạc Hạm vẫn không thể nói trắng ra cho bà là Quý Thiển Ngưng ghét bà, nghĩ nghĩ nói: "Đoàn phim có cơm mà, không cần mẹ phải phiền não mỗi ngày như thế."
Lý do này nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng Tiết Gia Lệ lại từ sự ngập ngừng của chị nghe ra ý khác: "Có phải Thiển Ngưng còn giận còn không? Hôm qua con vẫn dỗ dành không xong sao?"
Ngày hôm qua trừ việc phải thấy Quý Thiển Ngưng cùng Lục Thanh Hoan ôm ôm ấp ấp thì cơ bản là Mạc Hạm không có cơ hội gặp riêng cô.
Cô vô lực đỡ trán,