Chương 23: Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn, Lục Hoang Chi lo lắng bản thân không đủ đẹp trai.
Triệu Dã Tức kiểm tra xong quay lại, Hùng Sơ Mạt và nam nghiên cứu viên không muốn lộ tên đồng thời nhìn anh bằng ánh mắt quái lạ, khiến bước chân của anh hơi không vững. "Kết quả kiểm tra của em có vấn đề à?"
Hùng Sơ Mạt nở nụ cười, "Không, các chỉ tiêu của em rất bình thường. Khi nãy có một vấn đề muốn hỏi em —— trong khoảng thời gian em bị bạn học Lục đánh dấu, trên tâm lý có thay đổi gì không? Ví dụ như, muốn ỷ lại người khác, muốn được bảo vệ chăm sóc các thứ?"
Triệu Dã Tức nói: "Hoàn toàn không có ạ."
Lục Hoang Chi: "..."
Nam nghiên cứu viên nói: "Vậy mà bạn học Lục nói cậu dính người."
Trên mặt Triệu Dã Tức nóng lên, buột miệng thốt ra: "Cậu ta nói láo!"
Lục Hoang Chi bình tĩnh nói: "Kết luận của học trưởng quá chủ quan, tính tham khảo không lớn, em đề nghị mọi ngươi nên tìm thêm người thực nghiệm."
Triệu Dã Tức lạnh lùng nói: "Tôi có cảm giác bị xúc phạm."
Nam nghiên cứu viên cười nói: "Chúng tôi sẽ tìm."
Lúc rời khỏi phòng thí nghiệm, Lục Hoang Chi cố tình đứng lại phía sau, nói với Hùng Sơ Mạt: "Những gì em nói khi nãy, mọi người tạm thời không cần nói cho Triệu Dã Tức."
Hùng Sơ Mạt hỏi: "Sao vậy?"
"Hình như anh ấy là trai thẳng," Lục Hoang Chi nói, "Em lo làm anh ấy sợ."
Còn một chuyện nữa, đầu tiên cậu muốn biết rõ chuyện cậu đột nhiên động lòng với Triệu Dã Tức, rốt cuộc có phải do pheromone quấy phá hay không.
Về đến nhà, Triệu Dã Tức mở sổ tay ghi thù đã lâu không chạm đến, ghi lại: Lục Hoang Chi nói tôi dính người, còn nói tôi không khách quan.
Anh tự hỏi một lát, lại cảm thấy việc này không có gì ghê gớm, không đáng để anh ghi lại. Nhưng đã lâu rồi anh không mang thù, nếu không ghi vài điều, anh sẽ luôn cảm thấy Lục Hoang Chi là người tốt. Vì thế lại ghi thêm nửa câu sau: Ở trước mặt những người khác.
Gần đây không khí lạnh đột ngột ập đến, phương Nam hạ nhiệt độ mạnh, thời gian rời giường của Triệu Dã Tức càng ngày càng muộn. Đến thời điểm chuông báo vang lên, anh nhắm mắt lại rụt trong ổ chăn, quyết định xin nghỉ bệnh một ngày.
Nhưng mùa đông trôi qua lâu như vậy, hôm nay xin nghỉ thì ngày mai làm sao bây giờ? Vẫn nên xin nghỉ dài hạn thì sướng hơn.
Quên đi, nếu không thì từ chức luôn.
Mười phút sau, Triệu Dã Tức bò dậy đi làm như bao chàng trai khác.
Đến nhà ăn ăn sáng chắc chắn không kịp, Triệu Dã Tức lấy một hộp xôi gà và một chai sữa bò ở cửa hàng tiện lợi, lúc xếp hàng tính tiền thì nhận được tin nhắn wechat của Lục Hoang Chi.
【 Hoang: Chào buổi sáng học trưởng, hôm nay tôi dậy trễ, bị muộn rồi. 】
【 Là mãnh nam nhá: Ha ha ha ha ha ha 】
【 Hoang:...】
Một ngày tâm trạng thật tốt bắt đầu từ Lục Hoang Chi xui xẻo. Triệu Dã Tức rời khỏi hàng, lấy thêm một chai cà phê và cục cơm nắm Nhật trên kệ hàng.
Triệu Dã Tức xách theo hai phần bữa sáng, giẫm lên cảm ứng thang máy. Chợt bị Bộ Thuần Trai ngăn lại ngoài cửa cảm ứng, chào hỏi với anh: "Chào buổi sáng Tiểu Triệu."
"Chào." Nửa khuôn mặt Triệu Dã Tức vùi trong áo lông vũ, "Hôm nay tôi không lạnh tí nào, chỉ cảm thấy lỗ tai sắp bị đông đá thôi."
Bộ Thuần Trai hỏi: "Vậy tối cậu ngủ có lạnh không?"
"Vẫn ổn, nhưng chân của tôi không duỗi thẳng được."
Bộ Thuần Trai cười hi hi: "Tôi không lạnh, bởi vì tôi có vợ ôm."
Triệu Dã Tức lập tức không có cảm xúc, "Ồ." Hôm nay còn có thể nói chuyện không đây?
Nơi làm việc của Lục Hoang Chi quả nhiên trống không, Triệu Dã Tức mang bữa sáng mua thêm để bên cạnh máy tính cậu ta, quay đầu lại thì phát hiện Cung Câu Nhân đang nhìn mình.
"Có chuyện gì à?"
Cung Câu Nhân hơi mỉm cười: "Trời lạnh, chú ý giữ ấm."
Triệu Dã Tức nhìn thấy khung tìm kiếm trên máy tính Cung Câu Nhân, từ tìm kiếm mấu chốt là 【 Nhất trung Đàm Thành 】, đó là trường cấp ba Lục Hoang Chi sắp thí nghiệm phương án.
Đàm Thành ở phương Bắc, hiện tại nhiệt độ không khí có thể tới âm mười mấy độ, loại người tay chân lạnh lẽo như Triệu Dã Tức là thích hợp nhất để trải qua.
Cung Câu Nhân chú ý thấy tầm mắt Triệu Dã Tức: "Tôi tìm hiểu trước một chút thôi, không có ý gì khác."
Triệu Dã Tức nhún nhún vai, "Tôi vẫn chưa nói gì mà, anh giải thích làm gì."
Ý cười trong mắt Cung Câu Nhân phai nhạt một ít.
Lục Hoang Chi đến muộn mười phút. Nhìn thấy bữa sáng trên chỗ làm việc, cậu bèn nhìn qua phía Triệu Dã Tức.
Triệu Dã Tức bình tĩnh gõ bàn phím, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Rõ ràng pheromone Alpha trong cơ thể học trưởng nhỏ đã bị thay thế, còn lại ít hơn cả hôm qua, nhưng không hiểu sao dường như anh ấy đáng yêu hơn hôm qua nhiều.
Áp suất thấp sau khi rời giường của Lục Hoang Chi chợt tan biến. Cậu mở nắp cà phê, mới vừa uống một ngụm đã bị Quan Thừa Tế gọi vào văn phòng.
Triệu Dã Tức khá kinh ngạc. Nói như thế, lẽ nào Quan Thừa Tế tìm một mình Lục Hoang Chi nhỉ. Chẳng lẽ là bởi vì đến trễ nên muốn mắng cậu ta một trận? Còn có chuyện tốt vậy luôn?
Vài phút sau, Lục Hoang Chi ra khỏi phòng Quan Thừa Tế. Triệu Dã Tức vẫn chưa kịp thăm dò tin tức từ cậu ta thì thời gian họp hằng tháng đã đến.
Ở hội nghị hằng tháng, sau khi Lương Thanh Hoàn sắp xếp công tác tháng sau xong, cuối cùng cũng nhắc tới danh sách nhân viên được phái đến Đàm Thành.
"Lần này đồng nghiệp đến Đàm Thành tổng cộng có ba người."
Triệu Dã Tức bắt đầu khẩn trương. Cách cậu vài người đồng nghiệp cũng có Cung Câu Nhân chợt thẳng lưng lên.
"Lục Hoang Chi, Bộ Thuần Trai, cùng với... Triệu Dã Tức."
Triệu Dã Tức "nice" một tiếng nho nhỏ chỉ có mình anh nghe thấy.
Cung Câu Nhân vẫn luôn đoan chính và hào phóng ấy vậy mà mặt mày cứng ngắc, nhưng nhanh sau đó lại tươi cười. "Ba người được chọn thực sự rất thích hợp. Chẳng qua bạn học Triệu là Omega, tuần trước cậu ấy còn xin nghỉ một ngày vì kỳ dịch cảm. Đi công tác ngắn hạn thì không thành vấn đề, nhưng đi công tác dài hạn sẽ rất bất tiện?"
"Hình như bạn học Triệu đã tìm được cách để giải quyết kỳ dịch cảm của em ấy rồi," Lương Thanh Hoàn nhìn về phía Triệu Dã Tức, "Đúng không?"
Triệu Dã Tức đắm chìm trong ánh sáng chiến thắng, nói: "Đúng vậy, cho nên bạn học Cung không cần lo lắng cho tôi."
Cung Câu Nhân vẫn giữ phong độ như trước, cười nói: "Vậy là tốt rồi."
Sau khi tan họp, Triệu Dã Tức đi đến bên cạnh Lục Hoang Chi, dùng tay che miệng lại, lén lút hỏi: "Vừa nãy cậu nói gì với giáo sư Quan vậy?"
"Không có gì," hai người đứng khá gần, Lục Hoang Chi thuận tay vói vào phía dưới nón áo lông vũ của Triệu Dã Tức, "Chỉ bảo tôi phải chăm sóc anh."
Triệu Dã Tức cảm động: "Thầy tôi..."
"Nghĩ lại xem phải mang theo gì đi,