Chương 24: Lại đáng yêu hơn hôm qua một chút.
Tất nhiên là không còn kịp rồi.
Triệu Dã Tức dẫn Đào Kiều Sanh đến phòng thí nghiệm, vừa an ủi hắn đồng thời còn phải cố gắng khiến mình đừng cười thái qua, vất vả quá đi mà.
"Yên tâm, sẽ không bảo cậu làm 1 đâu." Triệu Dã Tức nói, "Chúng ta là thực nghiệm đứng đắn, nhưng cũng không phải làm mai. Cậu xem Omega kia như bạn học chung nhóm hoạt động ở đại học trước kia là được."
Đào Kiều Sanh giờ đây thật sự gặp đả kích, kiểu tóc được xử lí tỉ mỉ cũng đã rũ xuống. "Nhóm hoạt động ở đại học?" Hắn nôn khan một tiếng, "Cái đó còn mắc ói hơn thực nghiệm này nhiều, việc này ít nhất còn có thể lấy tiền. Haiz, bé con, bây giờ cậu cũng biết an ủi người khác nha."
Triệu Dã Tức hoàn toàn không phải ý này, nhưng đã an ủi người ta xong rồi, cách gì cũng không quan trọng. Anh nói bằng khẩu âm phương Bắc mới học được: "Cần thiết."
Thang máy lên tới tầng phòng thí nghiệm, khi hai người bước ra thì đối mặt với một người đàn ông đang đi vào.
Tuy nói là đàn ông, nhưng thoạt nhìn giống là thanh niên hơn. Thanh niên mặc một chiếc áo khoác phao ngắn, phía sau là một cái nón lông xù, đôi chân vừa thẳng vừa dài. Thời điểm Triệu Dã Tức và cậu ta đi ngang qua, nhìn thấy lông mi cậu ta vừa dài lại vừa đẹp, tựa như con gái vậy.
Đào Kiều Sanh dừng lại, quay đầu nhìn cửa thang máy đóng lại một lần nữa, lên tiếng: "Bé con, cậu có ngửi được mùi gì không?"
Triệu Dã Tức ngửi ngửi, "Không có á."
"Rõ ràng có mà! Hình như là mùi hoa anh đào... Rất giống nước soda vị anh đào không đường không chất béo mà tớ từng uống."
Triệu Dã Tức nhìn thế là đủ rồi: "Cái này mà cậu cũng ngửi được? Mũi Alpha các cậu đều là mũi chó hả. Tớ biết rồi, có lẽ cậu ấy chính là Omega cùng tổ với cậu đó."
"Vãi, sao cậu không nói sớm!" Đào Kiều Sanh trừng mắt như con chó ngốc, "Vừa nãy tớ chưa nhìn kỹ cậu ấy!"
"Thôi bỏ đi, người ta đeo khẩu trang thì cậu có thể nhìn kỹ gì chứ."
"Tớ còn rất thích vị hoa anh đào" Đào Kiều Sanh ưu thương nói, "Chuyện này xem như trong bất hạnh có vạn hạnh."
Trong phòng thí nghiệm, Hùng Sơ Mạt cùng nam nghiên cứu viên buông xuống tất cả mọi chuyện trong tay, dùng thái độ ôn nhu săn sóc nhất để nghênh đón người tình nguyện mới, cố gắng khiến họ cảm nhận được mái ấm gia đình. Khi bọn họ nhìn thấy vẻ mặt không muốn sống của Đào Kiều Sanh, Hùng Sơ Mạt lập tức hỏi Triệu Dã Tức: "Bạn học Triệu, em xác định bạn của em là tự nguyện đến chứ không phải bị ép buộc?"
Triệu Dã Tức dùng khuỷu tay đụng đụng Đào Kiều Sanh, bảo hắn tự nói.
Đào Kiều Sanh đã nộp đơn đăng kí tình nguyện viên rồi, cũng đã làm kiểm tra xong. Tuy là hắn không cao thượng không cần trả công như Triệu Dã Tức, nhưng sẽ không lãng phí tài nguyên quốc gia.
Đào Kiều Sanh thấy chết không sờn: "Em tự nguyện."
"Vậy..." Hùng Sơ Mạt dùng ánh mắt hoang mang nhìn qua Triệu Dã Tức, muốn xin một lời giải thích. Triệu Dã Tức không biết giải thích thế nào, dứt khoát chỉ chỉ đầu mình.
Hùng Sơ Mạt hiểu rõ. Cô lấy ra một chồng tư liệu, đẩy mắt kính lên, nói: "Ngài Đào, tôi đại diện cho toàn nhân viên làm việc ở viện nghiên cứu cảm ơn cho tinh thần dâng hiến của ngài. Đây là kết quả khả năng thực nghiệm, rủi ro dự kiến cùng với bồi thường sau này. Ngài xem trước nhé, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi."
"Cái này lát nữa em xem." Đào Kiều Sanh nói, "Em muốn biết mọi người muốn làm thực nghiệm gì trên người em và Omega kia."
Hùng Sơ Mạt nói: "Rất đơn giản, chỉ cần em tiến hành đánh dấu tạm thời cậu ấy dưới tình huống không biết thân phận cậu ấy. Đương nhiên, cậu ấy cũng sẽ không biết thân phận của em."
"Chính là bảo cậu cắn tuyến thể cậu ta một cái," Triệu Dã Tức nói, "Cậu cắn được đúng chứ?"
Càng là những thứ đơn giản thì thường phải cần kỹ năng. Đào Kiều Sanh khẩn trương hỏi: "Không đâu, có ai có thể dạy tớ không?"
Triệu Dã Tức nói: "Cậu có biết tuyến thể ở đâu không?"
Đào Kiều Sanh gật đầu.
"Trước khi cắn, cậu có thể liếm tuyến thể của cậu ta trước, để cậu ta thích ứng với pheromone của cậu. Lúc cắn xuống thì chú ý độ mạnh, nhẹ nhàng một chút, đừng làm đau cậu ta. Đúng rồi, có thể chân cậu ta sẽ bị mềm, cho nên ngồi hoặc nằm đánh dấu thì tốt hơn."
Triệu Dã Tức nói xong, cả đàn ông và phụ nữ đều im lặng.
Giọng nói chợt tỉnh ngộ của Lục Hoang Chi truyền từ cửa vào: "Thì ra học trưởng thích nhẹ nhàng."
Triệu Dã Tức: "... Mẹ nó."
Anh là đang tiếng hành phổ cập kiến thức khoa học cho Đào Kiều Sanh, chuyện đứng đắn biết bao nhiêu, lại không phải vừa khớp với Lục Hoang Chi gần đây sao?
Triệu Dã Tức giả như không có chuyện gì xảy ra: "Sao cậu lại tới đây?"
Lục Hoang Chi nói: "Ăn cơm chung không?"
.
Ba người cùng nhau ăn cơm, Triệu Dã Tức mang Đào Kiều Sanh đi trải nghiệm nhà ăn nhân viên một phen.
"Tất cả mấy thứ này đều lấy miễn phí à? Khó trách ba của cậu lại béo nhiều như vậy."
"Đó là do ông ấy ăn uống không điều độ."
Ba Triệu thường xuyên xuất hiện trước mắt công chúng, nói về tiến độ phát triển mới nhất ở viện nghiên cứu cho mọi người biết, đôi khi sẽ bị một ít quan điểm trái ngược, vào những lúc gay gắt thế này, viện trưởng Viện nghiên cứu ABO thế mà càng ngày càng béo, có thể tưởng tượng mọi người ở viện nghiên cứu đều trầm mê công việc, mặc kệ sự đời.
Lúc ăn cơm, Đào Kiều Sanh xin Lục Hoang Chi chỉ bảo việc đánh dấu tạm thời Omega. Triệu Dã Tức cười khẩy: "Một tên Alpha kinh nghiệm bằng 2 dạy một tên Alpha kinh nghiệm bằng 0 đánh dấu tạm thời, quả là một tên dám dạy, một tên dám học."
"Nói đúng." Lục Hoang Chi cười cười, "Kinh nghiệm của tôi không đủ, đợi sau này tôi có thêm kinh nghiệm thì sẽ dạy anh."
Triệu Dã Tức: "..." Kinh nghiệm sau này của Lục Hoang Chi từ đâu ra, tất cả không phải luyện tập trên người anh sao.
"Đừng mà giáo thảo Lục. Tuy giá trị kinh nghiệm của cậu mới bằng 2, nhưng đã là đứng đầu rồi, dư dả để dạy tôi." Đào Kiều Sanh nói, "Khi nãy chúng ta nói đến đâu rồi? Sau khi hoàn thành đánh dấu, vô thức xem Omega trở thành bạn đời của mình?"
Khi nãy Triệu Dã Tức chơi điện thoại, không nghe rõ câu đó. "Hả?"
Lục Hoang Chi lột vỏ tôm tích, bỏ vào trong chén Triệu Dã Tức. "Chỉ là bản năng tạm thời của động vật, qua một tuần thì hết rồi."
"Không sao đâu." Triệu Dã Tức cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, nhưng lại chơi không vô.
Cho nên, Lục Hoang Chi vô thức xem anh là bạn đời của mình à. Khó trách đối với anh tốt như vậy, còn mua Chi Chi Đào Đào cho anh nữa, thế mà anh còn không biết xấu hổ ghi thù cậu ta. Chờ một tuần trôi qua, Lục Hoang Chi bại lộ nguyên hình thì anh phải cảnh giác mới được.
Triệu Dã Tức mở weibo ra, nhìn thấy no.1 hotsearch là #Đường Phỉ công bố kết quả đo lường giới tính thứ#, lập tức nói với Đào Kiều Sanh: "Tiểu Kiều, idol của cậu lên hotseacrh."
Đường Phỉ là minh tinh thần tượng top lưu lượng, lúc nổi lúc chìm, Đào Kiều Sanh là fan cứng theo cậu ta từ khi cậu ta bắt đầu ra mắt show tuyển chọn. Sau khi giới tính thứ hai xuất hiện, không ít nhân vật công chúng công bộ giới tính thứ hai của mình. Xác suất phân hóa thấp, người công bố phần lớn là Beta, Alpha ở số ít, Omega thì hiếm lại càng hiếm.
"A?" Đào Kiều Sanh vội vàng lấy điện thoại ra, "Để tớ nhìn xem là tên không biết xấu hổ nào cọ lưu lượng idol tớ."
Triệu Dã Tức nói: "Không có, cậu ta chỉ công bố giới tính thứ hai của mình —— cậu ta là Beta."
"Ồ..." Biểu tình Đào Kiều Sanh phức tạp không thể hình dung được, ba phần thấp thỏm, ba phần rối rắm, còn thêm bốn phần thoải mái.
Lục Hoang Chi rất hứng thú: "Anh làm fan thì hy vọng anh ta phân hóa không?"
Đào Kiều Sanh thở dài, "Tôi cũng không biết. Một phần tôi cảm thấy cậu ấy nên làm người thường là được, sẽ không có thêm phiền phức. Một phần khác lại hy vọng cậu ấy có thể chung quần thể với tôi, như vậy tôi sẽ có thể cách cậu ấy gần một chút."
Triệu Dã Tức hiếu kỳ nói: "Fan sẽ thoát fan vì thần tượng của họ phân hóa giới tính thứ hai không như mong muốn à?"
Đào Kiều Sanh cực kỳ khinh thường: "Thoát fan đều là fan giả hết. Bất kể Phỉ Phỉ là A hay B hay là O, tớ đều yêu cậu ấy cả đời."
Ngày hôm sau, Triệu Dã Tức đúng giờ ra ngoài, cùng Lục Hoang Chi đi đến sân bay. Anh kiểm tra thời tiết Đàm Thành, âm mười mấy độ, anh chưa từng trải qua thời tiết này, bèn khoác bên ngoài một chiếc áo lông vũ dài đến cẳng chân. Vẫn may là anh tương đối gầy, nhìn không bị mập.
Lục Hoang Chi cũng khoác áo lông vũ màu đen, nhưng chỉ dài đến đầu gối, bên trong mặc một chiếc áo len cổ V.
Triệu Dã Tức trừng cậu ta: "Mặc ít vậy thôi hả? Cậu quả thật muốn đẹp trai mà không muốn sống nữa."
Lục Hoang Chi lấy vali trên tay Triệu Dã Tức, "Để anh nhìn trai đẹp một lúc đã, xuống máy bay sẽ mặc thêm."
"Tôi đã sớm nhìn chán cậu rồi, nào để ý mấy lần này." Triệu Dã Tức nói xong, chờ Lục Hoang Chi oán giận đáp trả, sau đó anh lại bị Lục Hoang Chi làm phải hét lên 'cậu cút đi'. Dựa theo kinh nghiệm phong phú của anh, kịch bản hẳn là như vậy. Nhưng anh chờ cả buổi trời, Lục Hoang Chi vẫn chưa nói gì thêm, chỉ đứng đó bày ra vẻ mặt đăm chiêu.
Triệu Dã Tức không nhịn được hỏi một câu: "Sao cậu lại không nói tiếng nào vậy?"
"Suy nghĩ biện pháp," Lục Hoang Chi nói nửa thật nửa giả, "Bị xem chán rồi thì phải làm sao đây, tôi cũng chỉ có gương mặt này lọt vào mắt học trưởng."
Triệu