Chương 34: Sổ tay ghi thù.
Triệu Dã Tức nhớ lại chuyện anh làm hai phút trước.
Anh đi đến ban công, cảm thấy rất khó hiểu với hành vi không giống con người của Lục Hoang Chi, tiếp đó anh giúp cậu ta chắn gió, tiện cho cậu ta đốt thuốc.
Sau khi làm xong những việc này, Lục Hoang Chi đã được anh dỗ xong rồi?
Được rồi, anh biết rồi. Nếu lần sau Lục Hoang Chi lại giận dỗi, anh lập tức tung kỹ năng 【Chắn gió cho ông chủ đốt thuốc】, thì đã dỗ người ta xong rồi.
Lục Hoang Chi hết giận thì hết giận, nhưng anh vẫn có vài lời muốn nói.
"Xin lỗi cậu, Lục Hoang Chi," Triệu Dã Tức nhìn chằm chằm đôi dép lê dưới chân mình, "Tôi không nên bảo cậu đi đánh dấu Omega khác, là do tôi không suy nghĩ đến tâm trạng của Alpha các cậu —— xin lỗi. Sau này cậu vẫn nên đánh dấu một mình tôi thôi."
Lục Hoang Chi không thích người quá ngạo kiều, cậu không phải người rảnh rỗi đi đoán suy nghĩ của những người nói một đằng nghĩ một nẻo. Nhưng Triệu Dã Tức là ngoại lệ.
Nghiêm túc mà nói, Triệu Dã Tức vốn không được xem là ngạo kiều. Giúp anh chuyện gì, anh sẽ nghiêm túc nói lời cảm ơn; nếu như anh làm sai, cũng sẽ không màng đến lòng tự trọng, nên nói xin lỗi thì xin lỗi; đối mặt với những thứ anh thật sự thích, ví dụ như pheromone của cậu, anh sẽ không thèm ngượng ngùng, mỗi lần mở miệng chính là "Mau cắn tôi một cái đi".
Ngạo kiều mà khiến người khác thích đến như vậy, phạm quy quá đi mất.
Lục Hoang Chi hung hăng cắn điếu thuốc, cười nói: "Anh có biết anh đang nói gì không hả, học trưởng nhỏ."
"Thật không dám giấu giếm, tôi cũng không biết nữa." Răng Triệu Dã Tức va vào nhau canh cách, "Bởi vì não tôi sắp bị đông cứng rồi."
Lục Hoang Chi dập điếu thuốc chỉ mới hút được vài hơi, "Đi vào thôi."
Hút thuốc có hại cho sức khỏe, nhưng dáng vẻ hút thuốc của Lục Hoang Chi rất đẹp. Có lẽ thường ngày cậu ta hút rất ít, Triệu Dã Tức quen cậu lâu như vậy cũng chỉ gặp hai ba lần, anh vẫn nhìn chưa đủ thỏa mãn đâu.
Triệu Dã Tức bỗng nhớ đến quyển tiểu thuyết ngôn tình mà anh tịch thu của học sinh nữ nọ. Lúc ấy anh tiện tay lật ra, vừa vặn lật đến khúc nữ chính bảo lạnh, nam chính cởϊ áσ khoác khoác lên cho cô.
Lục Hoang Chi nhất định còn đẹp trai hơn cả người đó.
Hai người trở lại căn phòng ấm áp. Triệu Dã Tức kể với Lục Hoang Chi đoạn truyện anh vô tình thấy trong tiểu thuyết.
"Sau đó thì sao?" Lục Hoang Chi nói, "Tên bá tổng kia bị lạnh chết à?"
Triệu Dã Tức không xem được tình tiết sau đó, thế nhưng trời lạnh như thế thì hy vọng sống sót không khả quan cho lắm.
"Có lẽ là chết rồi." Triệu Dã Tức nói.
Triệu Dã Tức và Lục Hoang Chi cùng nhau nấu hai gói mì tôm để ăn khuya. Lục Hoang Chi đã khôi phục lại trạng thái ở chung với anh như lúc thường, dường như thật sự không giận nữa.
Triệu Dã Tức cuối cùng cũng không cần lo lắng, ăn uống no say xong, vừa lên giường thì đã mơ màng buồn ngủ. Lúc sắp thiếp đi, anh chợt nghĩ đến một chuyện, đành cưỡng ép bản thân mở to hai mắt ra, cầm điện thoại lên.
Hôm nay là anh chọc Lục Hoang Chi không vui, vậy xóa bớt một điều trên sổ tay ghi thù, xem như bù qua đắp lại.
Triệu Dã Tức xóa một điều trên sổ tay ghi thù năm ngoái:
【Tuần trước lúc xếp hàng lấy cơm ở nhà ăn thì gặp Lục Hoang Chi. Cậu ta biết rõ tôi muốn ăn trứng kho, vậy mà dám cố ý lấy quả trứng kho cuối cùng. Càng tức hơn nữa là, sau khi tôi chấp nhận số phận không được ăn trứng kho, cậu ta lại gắp quả trứng kho đặt vào chén của tôi, nói mời tôi ăn —— đm đây là việc mà con người có thể làm ư??? 】
Sau khi xóa xong, Triệu Dã Tức cảm thấy không đủ lắm, bèn bỏ vào thêm một điều: Lục Hoang Chi rất dễ dỗ.
Ngày hôm sau, Triệu Dã Tức đến bệnh viện trường thăm Vương Như Huệ. Tâm trạng Vương Như Huệ vẫn suy sụp như trước. Những học sinh lớp mười hai khác đang thi tiếng Anh, Vương Như Huệ cũng đeo tai nghe lên, cùng thi nghe chung với bọn họ. Trên mu bàn tay trái của cô vẫn còn truyền dịch.
Sau khi kết thúc phần thi nghe, Vương Như Huệ nói với Triệu Dã Tức: "Thầy Triệu, em nghe hiểu toàn bộ."
Thấy cô như vậy, trong lòng Triệu Dã Tức không nếm ra mùi vị, nhưng anh không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nói: "Giỏi lắm."
Vương Như Huệ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói: "Giang Mặc Dư lại sắp thi hạng nhất."
Rời khỏi bệnh viện trường, Triệu Dã Tức tuần tra một vòng ở địa điểm thi. Lúc đi ngang qua phòng thi Lục Hoang Chi, anh cố tình nhìn thêm vài lần. Quả nhiên, Lục Hoang Chi lại đang ngủ.
Giám thị chính là giáo viên tiếng Anh lớp Lục Hoang Chi, cô nhìn thấy Triệu Dã Tức đang đứng ngoài cửa sổ nhìn quanh, cô đi ra ngoài: "Thầy Triệu, thầy có chuyện gì à?"
"Không có, tôi nhìn sơ thôi."
Giáo viên tiếng Anh nhìn theo tầm mắt Triệu Dã Tức đến Lục Hoang Chi, bất đắc dĩ nói: "Mấy ngày nay Lục Hoang Chi lại không làm bài tập."
"Thật quá quắc," Triệu Dã Tức tận tình diễn xuất, "Tôi nhất định phải nói chuyện với người nhà của cậu ta."
"Không cần đâu, tôi đã nói với em ấy xong rồi." Giáo viên tiếng Anh nói, "Chỉ cần em ấy có thể thi đứng top ba, sau này em ấy đi học mà ngủ cũng được, không làm bài tập cũng được, tôi sẽ không quản nữa."
Triệu Dã Tức muốn nói lại thôi, "Việc này..."
Thời cấp ba của Lục Hoang Chi thì anh không biết rõ, nhưng ở đại học, Lục Hoang Chi đã thoát khỏi phạm trù học bá, là học thần không cần nỗ lực cũng có thể đứng top. Nhưng những thứ ở cấp ba đã quá trôi qua quá lâu, Lục Hoang Chi không nhất định có thể vượt qua kỳ thi của học sinh lớp mười hai.
Vì thế anh còn cá cược với Bộ Thuần Trai, cược một bữa tiệc lớn. Triệu Dã Tức cá Lục Hoang Chi có thể thi đứng top ba, Bộ Thuần Trai thì cảm thấy top mười cũng không tệ rồi.
Sau khi Lục Hoang Chi biết bọn họ cá cược, cậu nói: "Sớm biết thế thì tôi đã nghiêm túc thi rồi."
Trong lòng Triệu Dã Tức chợt lạnh: "Đừng nói nữa, lòng tôi bắt đầu đau rồi đấy."
Khi kỳ thi tháng kết thúc, học sinh lớp mười hai nghênh đón kỳ nghỉ liên tiếp, Triệu Dã Tức và Bộ Thuần Trai cũng được thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Địch Trung Hải nhiệt tình mời bọn họ đi ra ngoài chơi, nói muốn làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, dẫn bọn họ đi trải nghiệm sâu sắc về Đàm Thành.
Thịnh tình khó từ chối, ba người ngồi trên chiếc xe màu đen của Địch Trung Hải.
Triệu Dã Tức hỏi han vô cùng ân cần: "Lão Địch, bệnh cảm của thầy thế nào rồi?"
"Đã hết rồi."
"Vậy lần sau thầy phải cận thẩn chút nhé," Triệu Dã Tức cười nói, "Chú ý giữ ấm." Da đầu.
Triệu Dã Tức cho rằng Địch Trung Hải sẽ dẫn bọn họ đi đến những địa điểm tham quan, không ngờ thầy ấy lại chạy thẳng đến trung tâm thành phố, cuối cùng dừng lại trước một trung tâm tắm gội. [1] "Tới rồi tới rồi."
[1] Nguyên văn là 洗浴中心: một nơi kết hợp kinh doanh bể bơi, phòng trọ, các hoạt động vui chơi giải trí, gym và spa.
Lục Hoang Chi nhướng mày, "Trải nghiệm Đàm Thành?"
Địch Trung Hải nói: "Các cậu vất vả đến Đàm Thành một chuyến, không đi spa sao được."
"Thầy nói như vậy," Triệu Dã Tức viết hoa hai chữ từ chối