Chương 35: Thật sự đổ mất rồi.
Cả một ngày, Triệu Dã Tức vừa tắm xong lại ăn xiên uống rượu, thuốc ngăn mũi có lẽ đã mất hiệu lực. Lục Hoang Chi có thể cảm nhận được hơi thở anh lướt nhẹ qua tai cậu, tựa như Chi Chi Đào Đào pha thêm chút cồn.
"Rốt cuộc là gì vậy" Lục Hoang Chi thả nhẹ giọng, như đang dỗ dành trẻ con, "Còn hơn 80 nữa chứ."
"Đó, là..." Triệu Dã Tức muốn giơ tay đưa cho Lục Hoang Chi xem, nhưng nếu anh muốn giơ tay thì không thể ôm Lục Hoang Chi được, anh sợ mình bị ngã xuống. "Cậu thả tôi xuống, tôi cho cậu xem."
Lục Hoang Chi nói: "Về nhà hẳn xem."
"Không chịu." Triệu Dã Tức quơ quơ hai chân đang bị Lục Hoang Chi nắm, "Xem ngay bây giờ."
"Nhưng bên ngoài rất lạnh."
Triệu Dã Tức im lặng trong chốc lát, anh tưởng tượng bản thân thành cái nhiệt kế, cảm nhận được nhiệt độ không khí xung quanh. "Đúng là hơi lạnh. Nhưng mà tôi không sợ lạnh," anh ghé vào trên lưng Lục Hoang Chi, "Em khóa dưới của tôi sợ lạnh không."
Đây không phải là hành động mà lúc thường học trưởng nhỏ hay làm. Đừng nói là rung chân gọi cậu là đàn em, Lục Hoang Chi nghĩ rằng Triệu Dã Tức lúc tỉnh táo ngay cả cõng cũng không cho cậu cõng.
Cậu không biết tửu lượng Triệu Dã Tức kém như thế, càng không biết Triệu Dã Tức khi uống say sẽ có biểu hiện như thế này. Nếu như cậu biết, nói không chừng đã chuốc say người ta sớm rồi.
Lục Hoang Chi nói: "Bây giờ tôi rất nóng."
"Vậy tụi mình xem sổ tay ghi thù đi," Triệu Dã Tức gác cằm lên vai Lục Hoang Chi, đe dọa cậu, "Nếu bây giờ cậu không xem, sau này tôi không cho cậu xem nữa đâu."
"Được" Lục Hoang Chi dỗ anh, "Anh đếm đến một trăm, đếm xong tụi mình xem ngay."
"Còn đếm số nữa, Lục Hoang Chi cậu trẻ con quá đi." Triệu Dã Tức khinh bỉ, hành động này giống y như ngày thường anh giận người khác vậy.
Lục Hoang Chi tưởng rằng anh nhanh thế đã tỉnh rượu, thử hỏi: "Học trưởng?"
"1, 2, 3, 4......"
Lục Hoang Chi: "..." Là cậu đánh giá cao con ma men rồi.
Lúc Triệu Dã Tức đếm tới 100, Lục Hoang Chi đã mở cửa nhà ra. Cậu đặt Triệu Dã Tức lên sô pha, cởϊ áσ khoác ra, xoay người muốn đi rót nước ấm, chợt góc áo sơ mi bị nắm chặt lại.
"Cậu muốn đi đâu" Có lẽ Triệu Dã Tức sợ cậu đổi ý, "Đã nói muốn xem sổ tay ghi thù mà."
Lục Hoang Chi đành phải ngồi xuống bên cạnh anh, "Được, bây giờ chúng ta xem nhé."
Triệu Dã Tức lấy điện thoại ra, ngẩn ngơ nhìn sau lưng điện thoại nửa ngày.
Lục Hoang Chi: ?
"Lục Hoang Chi Lục Hoang Chi cậu mau xem," Triệu Dã Tức trừng to hai mắt, "Điện thoại của tôi hư rồi!"
Lục Hoang Chi kiên nhẫn lật điện thoại của anh lại, "Thử như này xem?"
Mở khóa khuôn mặt thành công, Triệu Dã Tức mang ánh mắt mơ màng cười với Lục Hoang Chi một cái, làm lộ ra chiếc răng khểnh mà anh luôn giấu không muốn người khác nhìn thấy.
Triệu Dã Tức mở numbers bảng biểu ra, khoe với Lục Hoang Chi: "Cậu xem."
Lục Hoang Chi chỉ liếc mắt một cái đã thấy cả màn hình toàn tên của mình.
【 Lục Hoang Chi cảm thấy Vi Tiểu Bảo hạnh phúc hơn Dương Quá, cậu ta muốn bảy người vợ. 】
...
【 Lục Hoang Chi trò chuyện với tôi chỉ trả lời hai câu "Ừ". 】
【 Lục Hoang Chi mắng tôi nhát gan. 】
【 Lục Hoang Chi nói tôi dính người, còn nói tôi không khách quan (ở trước mặt những người khác) 】
【 Lục Hoang Chi không viết báo cáo cho tôi, còn nói là trèo tường vì tôi, cái đồ chết tiệt】
...
【 Lục Hoang Chi rất dễ dỗ. 】
Từ điều thứ nhất đến điều cuối cùng, tổng cộng có 86 điều. Mỗi cái đều có ba chữ "Lục Hoang Chi".
Lục Hoang Chi ngớ người.
"Chắc chắn phải đạt một trăm điều," Triệu Dã Tức nói, "Nếu như đến một trăm điều rồi, tôi sẽ... sẽ..."
Lục Hoang Chi nghe thấy bản thân hỏi: "Anh sẽ thế nào?"
Triệu Dã Tức gõ đầu mình, nói: "Tôi sẽ không cảm thấy cậu đẹp trai nữa."
Lục Hoang Chi cười khẽ ra tiếng.
Cậu không phải là sắp đổ, mà là thật sự đổ, thật sự đổ mất rồi.
Đã qua một tuần kể từ khi cậu đánh dấu Triệu Dã Tức, pheromone cậu để lại trong cơ thể Triệu Dã Tức sớm đã bị thay thế hết.
Nhưng tim của cậu vẫn đập nhanh như thế, thậm chí vượt qua sự động tâm sau lần đầu kí hiệu Triệu Dã Tức.
Bất kể Triệu Dã Tức có từng bị cậu đánh dấu hay không, trên người anh có pheromone của cậu không, anh đều là người duy nhất khiến cậu tim đập kịch liệt, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tay chân luống cuống cả lên.
Hóa ra đứng trước mặt người thương của ta, ta sẽ thật sự căng thẳng đến mức hô hấp cũng dừng lại.
Ghi chú của Triệu Dã Tức đều là những điều nhỏ nhặt không đáng kể, thế mà mỗi một sự kiện anh đều nhớ đến.
Mỗi lần cậu và Triệu Dã Tức tương tác với nhau, dường như đều được tiềm thức cậu lưu lại. Triệu Dã Tức ghi lại trên "sổ tay ghi thù", còn cậu thì ghi tạc trong đầu.
Qua thật lâu, cậu mới lên tiếng: "Có phải học trưởng chơi xấu không đấy."
Triệu Dã Tức nhìn cậu, vẻ mặt hoang mang mờ mịt.
"Chuyện thi biện luận em cũng đã giải thích rồi, rút thăm chọn quan điểm, em cũng không còn cách nào." Lục Hoang Chi chỉ vào một điều trong đó, "Rõ ràng anh "ừ" với em nhiều hơn mà, không tin anh có thể mở lịch sử trò chuyện wechat ra xem. Anh thỉnh thoảng bảo em cút, còn chặn em một lần nữa. Em chưa từng bảo anh cút, cũng chưa bao giờ chặn anh."
Triệu Dã Tức gãi đầu, "A cái này..."
"Em nói anh 'nhát gan', nhưng chẳng phải anh đã mắng em lại rồi sao. Hơn nữa anh đã từng mắng em 'ngu ngốc', ' cầm thú ' các thứ."
Triệu Dã Tức há miệng thở dốc, nói: "Đó, đó là do cậu chọc tôi trước."
Lục Hoang Chi lấy điện thoại Triệu Dã Tức qua, mở lịch sử ghi chú ra, thấy một cái đã bị anh xóa bớt. "Em cướp trứng kho của anh?" Lục Hoang Chi cười nói, "Em nhớ lúc đó còn có một cái trứng kho phải không, anh xếp hàng phía sau em, giữa hai ta còn cách một người. Nếu em không lấy, trứng kho sẽ bị người phía sau lấy mất, rồi anh thật sự không có để ăn luôn."
Triệu Dã Tức "A" một tiếng, oán trách: "Sao cậu lại không nói sớm, tôi hiểu lầm cậu cả rồi."
"Cũng không phải tất cả đều là hiểu lầm." Lục Hoang Chi xem, ý cười hơi thu lại, nhẹ giọng nói: "Có một vài chuyện, quả thật là vì đùa