Trong khi đội trưởng đội Hộ Vệ cùng Sài Dữ đang mưu đồ bí mật, Cố Thâm còn đang vô tri vô giác ở trong phòng dỗ bạn nhỏ đi ngủ.
Bạn nhỏ Giang có chút hưng phấn, ngồi xếp bằng ở trên giường một hồi sờ sờ quang não dành cho trẻ nhỏ của mình, một hồi lại nhìn đồ dùng đi học.
Đây đều là những thứ bọn họ mua trên đường trở về, những vật phẩm đó đều có màu xanh lam, kèm thêm những đám mây hồng, nhìn qua rất hợp với trẻ nhỏ.
Bạn nhỏ Giang vô cùng thích, thậm chí đến nỗi yêu thích không nỡ buông tay.
Cố Thâm nhìn thời gian rồi lại nhìn bé, đột nhiên đề nghị: "Nếu không đặt ở cạnh gối đầu rồi cùng nhau ngủ?"
Bạn nhỏ Giang ánh mắt sáng ngời: "Có thể chứ?"
Cố Thâm mỉm cười: "Em cảm thấy sao?"
Bạn nhỏ Giang: "......"
Đương nhiên là không có khả năng.
Bạn nhỏ Giang cảm nhận được hơi thở nguy hiểm liền nhanh chóng nằm yên giả bộ ngủ, một hồi lâu sau liền thành ngủ thật.
Bạn nhỏ chính là vậy, tinh lực tràn đầy nhưng ngủ cũng rất mau.
Cố Thâm đem ánh đèn giảm tối xuống một chút, rồi đứng dậy rời đi.
Cũng thật trùng hợp là vừa lúc ra cửa liền thấy đội trưởng đội hộ vệ tiến vào phòng Yến Hàn, trong tay còn cầm một tập văn kiện căng phồng.
Bộ dạng rất bận.
Cố Thâm dừng mấy giây, mãi đến khi bọn họ đóng cửa lại mới đi về phòng mình.
Ngày hôm sau, Sài Dữ đột nhiên tuyên bố vụ án của Giang Dung Viễn chính thức kết thúc, phàm là những chuyện liên quan đến di dời tài sản của trẻ mồ côi đều phải đền tội, nghiêm trị không tha.
Giang Dung Viễn cũng sẽ được ban ngành liên quan tiếp nhận nuôi dưỡng đến khi thành niên.
Sài Dữ còn hướng Cố Thâm nói: "Thù lao của ngài tôi đã mang tới, trừ bỏ tiền ra ngài còn có thể yêu cầu một chuyện, chỉ cần chúng tôi làm được đều sẽ đáp ứng."
Cố Thâm: "Để tôi cẩn thận suy nghĩ đã."
Sài Dữ: "Được, ngài nghĩ xong liền có thể nói cho tôi."
Hai người nói chuyện cũng không lâu, sắc mặt của bạn nhỏ Giang vô cùng thương tâm, một bộ muốn nói nhưng không dám nói vô cùng đáng thương, đến cả ăn cơm cũng không ngon.
Bé không muốn Cố Thâm đi.
Nhưng lúc trước đã nói rõ, bạn nhỏ Giang cũng đã đáp ứng, hiện tại không thể nào thất hứa được, chỉ có thể trơ mắt nhìn, căn bản không dám nháo.
Ngược lại là Yến Hàn trong lúc huấn luyện còn lơ đãng nói: "Loại điều chỉnh này không nên gián đoạn vẫn tốt hơn."
Cố Thâm vẻ mặt tôi hiểu, sau đó mở quang não ra lưu bảng kế hoạch lại.
Yến Hàn: "......"
Yến Hàn bị Omega giả ngu chọc tức đến bật cười, dứt khoát làm rõ hỏi: "Chuyện của Giang gia đã kết thúc, kế tiếp em có tính toán gì không?"
Cố Thâm nói: "Ngủ."
Yến Hàn: "?"
Hắn nhìn bộ dạng của Omega không giống nói giỡn, trầm ngâm một lát, hỏi: "Để ý đến chuyện trong lúc ngủ bị di chuyển không?"
Cố Thâm: "?"
Hắn nhìn Alpha cũng không giống như đang nói giỡn, lập tức xoa đôi tay, mãnh liệt cự tuyệt: "Phi thường để ý!"
Yến Hàn: "Bảo đảm sẽ không xúc phạm tới em."
Cố Thâm: "Đây không phải chuyện xúc phạm hay không......" Y dừng một lát, đột nhiên hỏi: "Phòng trọng lực của các anh bao nhiêu?"
Yến Hàn nghĩ nghĩ: "Thấp nhất vạn tấn."
Cố Thâm: "......"
Thực xin lỗi đã quấy rầy anh rồi.
Con đường siêu trọng này đi không thông, Cố Thâm chỉ có thể cường điệu: "Tôi rất rất ghét bị người khác quấy rầy khi đang ngủ, cho nên các anh tốt nhất đừng có động đến tôi."
Yến Hàn đột nhiên ghé sát vào, quả nhiên ngửi được mùi hương rừng nhàn nhạt: "Em đang tính toán dùng cách ngủ để chịu đựng sao?"
Cố Thâm lui về phía sau vài bước, bình tĩnh nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đơn giản là thích ngủ mà thôi."
Yến Hàn nếu mà tin mới thật sự có quỷ, nhíu mày nói: "Thuốc ức chế miễn phí thì không cần, một hai phải chính mình chịu đựng?"
Cố Thâm chỉ chỉ trỏ trỏ: "Thái độ của anh 2 lần trước không phải như vậy.
Không phải lúc trước một hai sống chết không chịu sao, từ khi nhặt được trái cây liền bắt đầu tự mình đưa tới cửa, như vậy không tốt lắm đâu......"
Tuy rằng cả câu nói đều là ý tứ trêu chọc, nhưng lại chọc thẳng chỗ yếu hại, lập tức đem Yến Hàn nói trở về.
Ngay khi làm rõ vấn đề của trái cây, Yến Hàn đã liệu được trước chuyện này, không chút hoang mang nói: "Nếu em không yên tâm đương nhiên có thể tiếp tục khảo sát, thời gian dài ngắn đều không có quan trọng, nhưng với tiền đề là em phải ở bên cạnh tôi không rời."
Cố Thâm: "......!Cái này hơi quá mức đó?"
Yến Hàn: "Chỉ là hy vọng chúng ta tạm thời không cần tách ra, nếu em có chuyện quan trọng phải làm tôi cũng có thể đi theo em."
"Đây không phải là chuyện ai phải đi." Cố Thâm nói: "Vấn đề là chúng ta đến bạn bè cũng mới tính có một nửa, như thế nào đã thành bộ dạng không phải nhau là không thể vậy? Đừng có gấp thế, thế giới này lớn như vậy, còn có rất nhiều......"
Những lời còn lại chưa kịp nói thì thất Alpha chợt sát lại gần.
Yến Hàn không có chạm vào y, tin tức tố lại bá đạo lấp đầy toàn bộ phòng huấn luyện, nóng bỏng như một ngọn lửa, nóng đến nỗi khiến cho Omega hô hấp không thông, theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Cố Thâm đột nhiên phản ứng lại, xoay người hướng ra ngoài.
"Hệ tinh tế lớn như vậy, ngưỡng tin tức tố chính là để chúng ta ở giữa hằng hà vì sao tìm được người yêu đích thực của mình." Bởi vì đột nhiên mở miệng, tiếng nói của Yến Hàn có chút nhanh.
Hắn tạm dừng một giây, lại chậm rãi nói: "Đây chính là duyên phận của chúng ta."
Cố Thâm đứng ở ngoài cửa phòng huấn luyện, cảm thụ được gió lạnh thổi qua trán, cả người đều thanh tỉnh không ít: "Anh có nghe qua câu nghiệt duyên chưa?"
Yến Hàn lạnh lạnh nói: "Tôi chỉ mới nghe nói qua tra nam."
Cố Thâm: "......"
Cố Thâm nhịn không được quay đầu lại trừng hắn.
Yến Hàn trầm mặc, tiếp tục nói: "Là duyên tốt hay nghiệt duyên, cũng phải thử mới biết được."
"Có thể là bảo hộ chính mình, nhưng đừng sợ thay đổi."
"......"
Khi Cố Thâm trở lại Giang gia, trong đầu còn xoay quanh những lời nói, biểu tinh của Alpha.
Nghiêm túc, bình tĩnh, như đang tự thuật công tác, bình đạm không chút gợn sóng, rồi lại mạc danh làm người tin phục.
Nói thực ra trước khi quen Yến Hàn, Cố Thâm chỉ biết tỉnh lại là chính mình ngủ đủ, làm một chút hoạt động, rồi lại nhìn xem thế giới mới, hiện tại nghĩ lại hình như là có chút giống như duyên phận.
Còn có, y đối với thế giới mới cảm thấy vô cùng hứng thú, muốn đi khắp nơi tìm hiểu rồi nhìn xem, một chút cũng không muốn tìm một người bạn đồng hành dung nhập vào cuộc sống của y.
Ngượng lắm ó.
Một mình không sướng hơn hả?
Chỉ cần đủ tiền tiêu rồi cứ thế hưởng thụ không tốt hơn sao?
Có thể là sống quá lâu, làm cho phương diện tình cảm của Cố Thâm càng ngày càng đạm bạc, đừng nói tình thân tình yêu, thậm chí y đã