Có lẽ là y điên rồi.
Lại có lẽ là do kỳ phát tình.
Cái này ý tưởng một khi xuất hiện liền không cách nào áp chế, chờ đến khi y phục hồi tinh thần lại thì người đã đứng ở ngoài cửa phòng Yến Hàn.
Cách một bức tường, Yến Hàn đang nghe hội báo, lại đột nhiên thấy bất an.
Đội trưởng đội Hộ Vệ còn tưởng rằng bệ hạ không kiên nhẫn, lại nhịn không được thay bọn họ giải thích: "Kỳ thật cũng không thể trách bọn họ.
Lễ kỷ niệm sau khi tuần trathường bắt đầu muộn nhất cũng vào lúc này, bọn họ đã chuẩn bị trước, nhưng không ngờ chúng ta lại về muộn như vậy, lo lắng càng để lâu càng tốn kém cho nên mới lớn mật đến thúc giục......"
Yến Hàn ừ một tiếng, vẫn không buông tha như cũ: "Vùng Xám đang sóng giá, biên cảnh Liên Minh buộc chặt, bây giờ chúng ta rời đi không phải thành ra đang sợ bọn họ sao?"
Đội trưởng đội Hộ Vệ bất đắc dĩ: "Cái có này của ngài sắp không dùng được nữa rồi, mấy ngày trước tôi có nhận được bưu kiện, có người hỏi tôi có phải do tin tức tố của ngài có vấn đề cho nên mới không chịu lộ diện kìa."
Cả nước đều biết tin tức tố của bệ hạ là cái đức hạnh gì.
Ở trong mắt bọn họ, so với sợ bọn họ , cái lý do tin tức tố bạo động này rõ ràng càng đáng tin hơn.
Yến Hàn: "Lần sau lại có người hỏi cậu liền gật đầu."
Đội trưởng đội Hộ Vệ: "......!Ngài vẫn nhanh khuyên nhủ Omega sớm đi về cùng chúng ta đi."
Nhắc tới Cố Thâm, thần sắc Yến Hàn rõ ràng hòa hoãn không ít, bình tĩnh nói: "Không vội."
Đội trưởng đội Hộ Vệ: "Nhưng chúng tôi vội!!!"
Yến Hàn vốn còn định nói có vội cũng vô dụng, ít nhất phải đợi đến khi Omega kết thúc kỳ phát tình mới có thể đi, kết quả còn chưa kịp mở miệng, hắn đột nhiên ngửi được một chút hương vị.
Lạnh lẽo, thanh đạm, như là rừng rậm suối nước.
Hắn đột nhiên đứng dậy, tin tức tố đi theo ầm ầm phát ra.
Đội trưởng đội Hộ Vệ trực diện tiếp xúc với nguy hiểm suýt nữa hít thở không thông, hô lớn: "Không vội không vội! Tôi sai rồi!!!"
Bản năng cầu sinh của nhân loại làm anh ta vừa chạy ra ngoài vừa hétlên, nhưng trước khi rời khỏi sảnh phụ, người phía sau đột nhiên kêu lên: "Đứng lại!"
Đội trưởng đội Hộ Vệ chân mềm nhũn, đỡ tường thật cẩn thận quay đầu lại: "?"
Yến Hàn: "Cậu đi cửa sổ sát đất."
Đội trưởng đội Hộ Vệ: "???"
......
Chờ Yến Hàn kéo rèm cửa bước ra khỏi sảnhphụ, mùi hương đã ngày càng nồng hơn, có thể thấy được Omega đã hoàn toàn tiến vào kỳ phát tình, liền đứng ở ngoài của của hắn.
Yến Hàn bình phục hô hấp, lẳng lặng chờ đợi.
Nếu Cố Thâm đổi ý rời đi hắn sẽ không ngăn trở, nhưng chỉ cần Cố Thâm gõ cửa bước ra một bước, còn dư lại hắn sẽ tới.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Alpha phía sau cửa đang áp chế tin tức tố cũng không dễ chịu, Omega đang phát tình ngoài cửa cũng không tốt hơn là bao, thân thể cứng đờ cứ đứng như vậy cả buổi.
Cố Thâm vẫn là cảm thấy chính mình điên rồi.
Omega bị cùng một người đánh dấu liên tục ba lần sẽ sinh ra ảnh hưởng, chính mình hiện tại xúc động về sau làm sao bây giờ?
Tay chậm rãi cách xa ván cửa.
Chính là nghĩ lại, y cảm thấy Yến Hàn nói đúng.
Y không nên sợ hãi thay đổi, chẳng sợ y không tin duyên phận, bị Yến Hàn theo đuổi gần nửa năm, cho dù y là cục đã cũng sẽ bị tan chảy.
Tay lại cách gần ván cửa.
Hay là thử một chút?
Cho dù đối phương là vì bị tin tức tố ảnh hưởng nên cố chấp như vậy, nhưng tin tức tố của bọn họ hòa hợp không phải cũng là duyên phận sao?
Tay lại lần nữa cách gần ván cửa hơn.
Cố Thâm nhìn tay, gõ xuống.
Cơ hồ là ngay lúc vừa gõ xuống, cửa nhanh chóng bị kéo ra, một cánh tay vươn ra nắm lấy eo y trực tiếp đem người túm vào.
Cố Thâm đầu óc choáng váng theo phía sau cửa lui hai bước, bị giữ lại.
Hệ thống báo "tích" một tiếng khóa cửa, ngay sau đó liền bị tin tức tố bao vây, đem toàn bộ phòng cùng ngoại giới cách trở.
Mãnh liệt tin tức tố rốt cuộc tại đây một khắc tương giao, băng hỏa giao hòa đã sớm hóa thành vị quả ngọt lành, mang theo cảm giác thanh tân thoải mái, như nếm trải một vị ngọt trong ngày hè oi ả, làm người ta hận không thể ăn lại ăn, để hoàn toàn giải trừ hoả khí.
Cố Thâm giãy giụa, thật vất vả đẩy hắn ra nói một câu: "Anh vẫn luôn ở bên trong này chờ tôi sao?"
Alpha ừ một tiếng, chống trán khẽ than thở: "Còn may em không đi......"
Hắn nói thật nhẹ nhàng, nhưng nếu Omega thật sự nửa đường đổi ý, mang theo đầy người tin tức tố chạy đi, hắn khẳng định vừa kinh ngạc vừa giận dữ, sau đó phản ứng đầu tiên sẽ là đem người đang chạy trốn bắt trở về.
Nghĩ vậy, Yến Hàn đem người ôm càng chặt hơn, một lần nữa im lặng.
Omega ngay lúc này luôn đặc biệt nhiệt tình, vòng tay ôm cổ hắn đáp lại, nhấc chân ôm eo hắn.
Hai người củi khô bốc lửa, nhanh chóng dây dưa ở bên nhau.
Có lẽ là bởi vì Yến Hàn cũng kích động, hai người so với lúc trước còn hung bạo hơn, mãi tới hừng đông Cố Thâm đang trong kỳ phát tình cũng không dám nói còn muốn, chỉ có thể rên rỉ mềm thành một đoàn.
Yến Hàn ôm người đi tắm rửa, thay áo ngủ mềm mại, ngay khi vừa thu thập giường đệm trở về liền không thấy người đâu nữa.
Hắn mở ra quang não ra nhìn, liền thấy đối phương đã cách hắn cả cây số.
Tốc độ này thực sự kinh người.
Yến Hàn một lần nữa thay quần áo, dựa theo bản đồ đi tìm, thực nhanh liền đến một công viên hẻo lánh.
Nơi này cách khu rừng nguyên sinh rất gần, nói cách khác hoàn cảnh ở đây phi thường hỗn loạn, đột nhiên nhiều ra một thân cây sẽ không bị phát hiện, cho nên để tìm ra là rất khó khăn.
Yến Hàn đi đến vị trí lần trước hắn tìm thấy, cũng không có cây.
Hắn không ngoài ý muốn, dựa vào cảm giác tiếp tục tìm.
Ánh sáng mờ ảo của sáng sớm càng gia tăng độ khó, gió thổi qua, bóng cây mơ hồ đang lắc lư, cũng không biết là từ cái cây nào lạch cạch rớt cuống một trái cây, ục ục lăn xa.
Khi Yến Hàn tìm được, trái cây liền nằm ở phía dưới một gốc cây nào đó, khoảng cách không xa không gần.
Hắn thuần thục nhặt trái cây lên, ở trên thân cây lưu lại một ký hiệu.
Dựa theo kinh nghiệm lần đầu tiên đánh dấu, Omega phải ngủ ít nhất một vòng mới có thể thanh tỉnh —— lần thứ hai không thể lấy ra để so sánh, tuy rằng là do thuốc ức chế gây ra, nhưng nó đối thân thể Omega vẫn như cũ có ảnh hưởng.
Cho nên Yến Hàn chỉ cần xác định vị trí, mỗi ngày lại đây nhìn xem, đừng làm y gặp bất kỳ thương tổn nào là được.
Bạn nhỏ Giang là người đầu tiên phát hiện không thấy Cố Thâm, chạy đến trước mặt Yến Hàn thẳng lăng lăng nhìn