Cá phải ăn nhân lúc còn tươi, bằng không mùi vị sẽ không còn tươi ngon nữa, cho nên, sau khi giết cá xong nên kịp thời cho vào chảo.
Nhưng Đường Táp nghĩ đến quyển danh sách khiến người ta đau đầu đó, thì không thể không đặt đầu Nghễ trong tay xuống, bấm một cái quyết triệu tập, thử xem có thể thức tỉnh được Huyền Vũ của hồ Huyền Vũ không.
Thật ra, lúc cô vừa mới thức tỉnh, đã từng triệu tập bốn con thuộc hạ của cô, nhưng chỉ có Chu Tước đáp lại, không ngờ con gia hỏa này cũng không phải là cả thể, chỉ có hư ảnh mà thôi.
Đường Táp cứ nghĩ, cho dù chỉ là một hư ảnh giống Chu Tước thôi cũng được, ít nhất phải gọi tỉnh xác định được vị trí của quyển danh sách trước, sau đó lại nghĩ cách cứu vớt.
Phải biết, đó không phải là một quyển danh sách bình thường, đó là cả một quyển thực đơn quý báu biết nhường nào nha! Có nó rồi, cả Phi Đại này đều nằm ở trong nồi hết!
Song, hồ Huyền Vũ giống như đã chết rồi, yên tĩnh lại bình thản.
Đường Táp buồn bực: “Tốt, món chính là ông chủ này, ta không hỏi nữa, được, ta nhịn, nghĩ là còn có quyển danh sách ít nhất có thể làm một bàn mãn hán toàn tịch, đền bù món chính cũng đủ rồi, ta không tức giận...... Kết quả quyển danh sách cũng không còn nữa rồi!”
Nghĩ đến đây Đường Táp càng thêm tức giận, niệm chú lần nữa với hồ Huyền Vũ — — Không có tác dụng.
Đường Táp nhụt chí rồi.
“Ức hiếp người ta sao?” Đường Táp oán trách nói.
Nhưng hết cách rồi, đây chính là hiện thực. Cô cũng là lần đầu được thức tỉnh, không thành thạo nghiệp vụ cũng là chuyện bình thường.
Liên quan đến kí ức của Thần Đường Táp không nhớ rõ hoàn toàn, cô chỉ biết rõ thân phận và nhiệm vụ của mình, biết dùng một chút năng lực phán quyết tuyệt đối, những năng lực khác cô vẫn đang mài mò, ví dụ như niệm chú thức tỉnh và chú triệu tập.
Hư ảnh của Chu Tước bay tới.
Mặt Đường Táp như đưa đám, mắt to trừng mắt nhỏ với Chu Tước.
Đường Táp chỉ mặt hồ: “Đi, gọi anh ngươi rời giường.”
Chu Tước nghiêng đầu bán manh.
Đường Táp sâu sắc cảm thấy thất bại. Bây giờ cô chỉ có thần trí là được thất tỉnh thôi, chơi dao phây tốt như vậy là do cô thân làm người của gia tộc bị thất truyền tự luyện mà thành, còn về thần lực nói thật thì, ngoại trừ tấm thớt phán quyết dưới chân thì không còn gì khác nữa, cho nên cô mới vào Phi Đại ẩn náu nỗ lực phấn đấu học tập.
Theo như cô quan sát, Chu Tước sau khi thức tỉnh, mức độ tỉnh táo cũng không kém gì cô, chỉ rõ bản thân là Chu Tước, là một trong tứ thánh thú tự cho mình là tài giỏi, còn như biết làm gì thì.......
Trước kia tứ thánh thú đều hiểu ngôn ngữ, biết nói chuyện, có trí tuệ, giờ thì hay rồi, hư ảnh Chu Tước chỉ là một con khuân vác xinh đẹp nghe lời, ký ức cũng bị thất lạc rồi, cũng không biết nói chuyện, tác dụng duy nhất chính là làm chân chạy thay cô, lúc cần thiết sẽ lấp lánh hiện ra làm nền cho tính thần thánh của cô.
Đường Táp: “Ta sẽ thử lần cuối, nếu một phút sau vẫn không có phản ứng thì ta sẽ bỏ cuộc.”
Đường Táp niệm chú thêm lần nữa, lần này là toàn bộ câu, một lần triệu tập tất cả các loài cùng một lúc.
Chu Tước cảm ứng được lệnh triệu tập, nhảy vào trong lòng cô, cọ lên mặt cô, mà Huyền Vũ ở dưới hồ lại yên tĩnh không gợn sóng.
Đường Táp cầm đầu Nghễ lên, chỉ hồ Huyền Vũ, tức giận mắng chửi liên hồi: “Hừ! Đồ rùa! Cẩn thận tôi hầm cả hồ Huyền Vũ của ngươi thành canh đấy!”
Hồ Huyền Vũ yên tĩnh như gương, ngay cả một chút gợn sóng cũng không thưởng cho cô.
Đường Táp về tới ký túc xá, từ lời sáo ngữ thất bại, Trường Hữu bị bắn chết, muốn được quyển danh sách thì bị hủy, Huyền Vũ giả chết, cô càng nghĩ càng tức, tức tới ăn một hơi bốn bát cơm, một mình ăn sạch cả con Nghễ.
Y Lan trong phòng bếp run lẩy bẩy, ngay cả an ủi cũng không dám.
Đường Táp nhìn Y Lan đang sợ hãi trên bệ cửa sổ, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Những cây hoa cỏ tinh các cậu, trước giờ không ăn thịt, tại sao trong tổ chức lại đi lén buôn bán thịt người, còn có sinh viên trong viện quan hệ chúng ta nữa?”
Y Lan nhấc bút, run cầm cập suy nghĩ rất lâu, cùng một câu hỏi, thử viết ra đáp án mà cậu cho rằng là đúng nhất.
“Làm trợ thủ, tranh tiền đồ.”
Chỉ sáu chữ, lại rất thần kỳ.
Đường Táp nhìn chăm chú đáp án của Y Lan rất lâu, ngẩng đầu lên nói: “Cậu biết không Y Lan, bọn họ đều nói chỉ số thông minh của thực vật thấp hơn so với động vật nuôi con bằng sữa mẹ...... Nhưng tôi lại cho rằng, cậu còn thông minh hơn so với gà này cáo này bao gồm cả Rồng Trung Hoa nữa.”
Y Lan nghĩ ngợi một lúc, khiêm tốn nói: “Nào có, tôi chỉ có trình độ bình thường thôi, đồng hành làm nổi bật nhau lên mới tốt.”
Đường Táp im lặng rất lâu, cuối cùng ha ha cười to ra tiếng.
Cô cười xong, nói: “Mị yêu....... tỏa ra mùi hương đều là mị yêu. Cho nên gọi là ‘mị’, là bởi vì có vài mùi hương của thực vật có thể mê hoặc thậm chí đảo lộn thị phi che giấu chân tướng, cám ơn cậu Y Lan, cậu lại thức tỉnh tôi rồi.”
Đường Táp gọi một cuộc gọi triệu tập cây đa tinh: “Cô biết lầu dạy học cũ của viện tài chính nằm ở đâu không?”
“Lầu dạy học số 0?!” Thiên Hiểu Sinh đè thấp giọng nói, thần thần bí bí nói: “Lão đại, ngày tìm được manh mối mới rồi sao?”
“Nhà kho của bọn chúng ở đó.”
Thiên Hiểu Sinh có kinh ngạc nhưng kinh ngạc không quá lớn, cô ấy nói: “Cũng phải, vì chỗ đó tôi không có tai mắt. Thực vật chúng tôi cũng phân chia địa bàn, lầu dạy học số 0 của viện tài chính là địa bàn của học tỷ Man, các tiểu đệ tiểu muội của tôi không vào đó được.”
“Man Đà La (1)?” Đường Táp nói, “Theo hiểu biết cơ bản của tôi, nếu như không nhớ sai, Man Đà La là nguyên liệu chính làm Ma Phí Tán, đứng đầu trong các thuốc gây ảo giác, cũng là một loại mị yêu.”
“Đúng, học tỷ Man Đà La có tính cách rất kỳ lạ, hơn nữa năng lực phòng ngự cực kỳ dũng mãnh, tôi chỉ có thể dò hỏi được một vài chuyện lặt vặt của cô ấy thôi, nghe nói lúc cô ấy thực tập, được tài đoàn tài chính Bắc Sơn và tập đoàn tài chính Nam Sơn tranh nhau muốn, cuối cùng được một nhà thuốc thực vật của tập đoàn tài chính Bắc Sơn chọn dùng vào công ty làm nghiên cứu viên, phương hướng nghiên cứu là cơ mật quân sự......”
Đường Táp: “Thực tập sinh năm tư, sớm nhất là lúc nào về trường?” Mị yêu Man Đà La này, cần phải làm mục tiêu quan sát trọng điểm.
“Cái này không nói trước được, nhưng tôi cảm thấy, nếu cô muốn bọn họ về trường cả lũ.......” Cây đa tinh quả nhiên sáng suốt hơn người, đề nghị nói, “Tôi cho rằng cô có thể lợi dụng trận thi đấu chiến cầu toàn giới mỗi năm một lần của chúng ta.”
“Bọn chúng sẽ trở về xem chiến cầu?”
“Mặc kệ là họ có thích chiến cầu hay không, năm nay đến phiên Phi Đại chúng ta làm chủ, cô bảo hiệu trưởng Bạch phát một văn kiện, để toàn thể sinh viên có thể về đều về hết, cổ vũ trận chiến, như thế không phải đã giải quyết được vấn đề rồi sao? Đây là cuộc hội họp toàn giới mặc sức vui chơi, chuyện lớn như vậy, đến lúc đó các bộ trưởng tài chính của tập đoàn tài chính cũng tới, các hội đồng trường cũng có mặt, bọn họ ai có mặt mũi lớn tới mức dám không về?”
Đừng Táp: “Có lý.”
Cây đa tinh: “Còn không phải sao, tôi là cái cây mà Gia Cát Lượng từng nằm mà, tới lúc đó những ai có thư mời không về, chúng ta càng dễ dàng sắp xếp điều tra từng người.”
Đường Táp: “Phong cô làm quân sư.”
Cây đa tinh: “Nhất định không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo! Ngài có việc gì cần cứ việc mở miệng.”
Cảnh sát khu Huyền Vũ và khu Chu Tước đã triệu tập mở hội nghị nội bộ, Đế Chiêu với thân phận trợ lý hiệu trưởng có mặt ở hội nghị.
“Đây là kết quả điều tra liên hợp của chúng tôi.” Người phụ trách khu Chu Tước đẩy một tờ công văn tới, “Căn cứ theo chứng cứ chúng tôi nắm trong tay, Trường Hữu chính là tên tội phạm tình nghi đã thực hiện giao dịch với Trọng Minh, sau khi Trọng Minh không cẩn thận bại lộ giao dịch thịt người nên sợ tội bỏ trốn, sau khi Trường Hữu nghe nói phía cảnh sát bắt đầu điều tra, sợ cảnh sát tìm tới cửa, vì vậy cũng giống như Trọng Minh, muốn bỏ trốn.”
Một người phụ trách khác nói tiếp: “Lúc sợ tội bỏ trốn, xảy ra rồi thì thế nào cũng phải lưu vong chân trời thôi, không bằng trước khi đi lưu vong làm một vố lớn……. Đây chính là động cơ khiến Trường Hữu bắt cóc bạn học nhân loại.”
Đế Chiêu im lặng, Ngao Hiển thấy vậy, lập tức cười nói: “Thật là cực cho mọi người rồi, cả buổi tối không ngủ, thêm ca thêm giờ điều tra án này.”
“Đây là chức trách của chúng tôi.” Người phụ trách hồ Chu Tước nói lời hay ý đẹp.
Đế Chiêu thu bản báo cáo kết án, nhếch môi cười