Đường Táp và cây đa tinh bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
“Có cách nào, có thể khiến nhà kho hấp thụ ánh sáng không?”
“Muốn để nó hấp thụ ánh sáng không cần quá thận trọng như vậy......” Thiên Hiểu Sinh hiểu ý của cô, lá cây trên đầu nhấp nháy nhấp nháy, lúc cô ấy suy nghĩ, những lá cây này giống như cái quạt thông gió, lúc đại não vận chuyển cao tốc, lá cây sẽ xoay tròn điên cuồng tản nhiệt.
Đường Táp: “Còn phải khiến các sinh viên phát hiện.”
Lúc Thiên Hiểu Sinh đang suy nghĩ, mắt vô tình liếc thấy máy tính trên bàn của Đường Táp: “Ừm...... Cô thuộc câu lạc bộ kịch sao?”
“Phải.”
“Đang viết kịch bản huyền nghi cho bọn họ?”
“Vốn muốn thêm một vài những sự việc gần đây vào, là một tiết mục phổ biến pháp luật, châm biếm các ngươi.”
Thiên Hiểu Sinh nói: “Tôi có một cách!”
Tinh mơ hôm nay, Đế Chiêu vừa bò từ trên giường hành quân dậy, còn chưa kịp dọn đi thì của phòng ngủ đã mở ra rồi.
“A...... Học trưởng Đế Chiêu?” Đường Táp bắt đầu diễn xuất của cô, “Sao anh lại ngủ trên hành lang?”
Nói thật thì, diễn xuất hiện tại của cô càng ngày càng qua quít, cũng may mà Đế Chiêu đang khẩn trương không thể phát giác được cô gái nhân loại này sớm đã hủy hoại hình tượng rồi.
Trong nháy mắt mặt Đế Chiêu đỏ lên, giống như được đánh má hồng, ngẩn người nửa ngày, anh mới chiến thuật chống đỡ dời sang đề tài khác: “Sớm như vậy, em muốn ra ngoài rồi sao? Đi đâu?”
“Đi tìm Thất Thất và An Luật.” Đường Táp giơ một xấp bản thảo trong tay lên, “Kịch bản em viết xong rồi, muốn tìm hai người họ bắt đầu quay.”
Đế Chiêu vội vàng nhận lấy: “Phải không? Bạn học Đường Táp thật tài giỏi, đề tài gì đây?”
“Trinh thám huyền nghi, còn là quay cảnh đêm nữa.”
“...... Các em không phải là câu lạc bộ kịch sao?” Đế Chiêu cho rằng bản thân nghe nhầm rồi.
“À, là như vầy, bọn em muốn quay vi phim vườn trường, trước đó cũng đã nói với An Luật rồi, An Luật nói sắp tới sẽ có một khoản kinh phí tới từ con nợ, muốn quay thì quay.”
Kinh phí tới từ con nợ? Một số tiền lớn?
Đế Chiêu: “Mình có dự cảm không hay lắm.
Đường Táp: “Học trưởng sẽ tham gia chứ?”
Đế Chiêu tỉnh táo lại, thụ sủng nhược kinh: “Tôi? Các em thiếu diễn viên sao?”
Đường Táp cúi đầu, mỉm cười thẹn thùng: “Không phải, bọn em thiếu một người khiêng máy quay ạ.......”
Đế Chiêu hơi hơi thất vọng, lại nhanh chóng bình ổn tâm trạng lại, vui vẻ nói: “Tôi có thể, sớm đã nói rồi đừng sợ làm phiền tôi, cũng không cần xấu hổ, chỉ cần em mở miệng, tôi nhất định sẽ giúp đỡ.”
Có thể nghĩ tới nhờ anh giúp đỡ là không tệ lắm rồi, quả nhiên bản thân vẫn là cái tên đứng đầu được cô chọn!
Giữa hai người được duy trì khoảng cách vừa phải bởi một chai nước suối, xuyên qua con đường Chăm Chỉ vừa mới tu sửa xong, một cơn gió thu thổi qua, hương hoa tràn vào trong khoang mũi, mùi hương ngào ngạt quá mức khiến Tiểu Bạch Long có cảm giác như đang bay, cùng một chút nóng.
Anh lặng lẽ mở chiếc nút ở cổ áo, lại lặng lẽ thở gấp một hơi.
Đường Táp hỏi: “Đúng rồi, tại sao học trưởng lại ngủ trên hành lang trước cửa phòng em?”
Tiếng lòng của Tiểu Bạch Long: “Học trưởng luôn ngủ ở hành lang trước cửa phòng em để bảo vệ em.”
Nhưng lời này dễ khiến người ta suy nghĩ sâu xa, anh lại không dám nói ra miệng.
Hương gió thổi qua, thiếu nữ mềm mại ngọt ngào vừa hỏi, đầu óc của anh lại biến thành một chén cơm bát bảo, còn là độ ngọt cộng thêm mười dấu cộng (+), tìm kiếm động cơ trực tiếp báo hỏng, ngay cả nửa câu trả lời có sách lược cũng không nghĩ ra.
Đế Chiêu ngốc luôn rồi.
Tránh được một lần, không tránh được lần thứ hai, mặt lại bắt đầu đỏ lên, nếu anh là loại người hay dùng má hồng, thì chỉ một ngày thôi là có thể sẽ chạm đáy.
Cũng may đúng lúc này, một cuộc điện thoại đã cứu anh.
“Ba!!” Tiểu Bạch Long thiếu chút nữa là mừng đến mức phát khóc.
Hồ Ly cha ở đầu bên kia điện thoại không có vui sướng như anh, nói: “Rảnh không? Đến ký túc xá giáo viên gặp ta.”
Tiểu Bạch Long cúp máy rồi, gọi một cuộc điện thoại gọi An Luật đến, đợi gặp được Phụng Hoàng và An Luật, anh mới vội vàng chạy nhanh đến ký túc xá giáo viên.
Lúc Bạch Long đến, Hồ Ly cha đó của anh đang ngồi ở trong vườn hoa nhỏ bên ngoài ký túc xá giáo viên thung dung uống trà, trên người mặc một chiếc áo sơ mi nhung màu hồng nhạt, trong tay cầm một cái tẩu thuốc màu xanh biếc, ngọc dương chỉ được khâu dưới vạt áo là thượng phẩm trong thượng phẩm.
Hồ ly cha vẫn còn trong trạng thái hình người, biến ra một cái đuôi cùng chơi cờ với mình, cái đuôi nhọn trắng tuyết đó cuộn một viên cờ màu hổ phách lên, nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ ngọc.
Mà phía sau, công nhân trang trí đang ra ra vào vào, chuyển đủ các loại đồ chơi quý giá vào trong ký túc xá giáo viên.
Tiểu Bạch Long hỏi: “Hôm nay trang trí sao?”
Hồ ly cha rì rì ‘ừ’ một tiếng, nhả ra một vòng khói, do dự đặt xuống một viên cờ, sau đó thì đến lượt cái đuôi rồi.
Cái đuôi cũng bắt đầu do dự, chần chừ không hạ cờ.
Tiểu Bạch Long hỏi: “Ba, ba gọi con đến có chuyện gì không?”
Để anh tới làm lao động tay chân sao?
Nhưng công nhân trang trí vận chuyển đồ lại không hề ít, không cần bản thân nhúng tay mà.
An Dao lấy ra một tờ hóa đơn giao dịch tài khoản ngân hàng, đẩy qua đây, dúng đuôi tẩu thuốc ngọc bích gõ lên hàng cuối cùng: “Ta thấy con tháng này tiêu không ít tiền nhỉ, còn là ở ngoài tiêu một lần tận ba vạn...... tiêu vào đâu thế?”
“Con không có ra ngoài, đây là đồ con nhờ người ta xách vào.”
“Ta biết con không có ra ngoài, ngay cả giấy thông hành con còn không có mà.” Cái đuôi của An Dao cuối cùng cũng rơi xuống, ngón tay thon dài của ông lấy lên một viên cờ hổ phách, hỏi: “Nói đi, nhờ bạn học xách đồ gì cho con, con số lớn như vậy......”
Đế Chiêu bắt đầu nói đùa: “Nói ra sợ ba không tin, ba, thứ con mua là dao mổ Rồng.”
An Dao ngẩng đầu lên, chậm rì rì liếc xéo anh một cái: “Lòng kiên nhẫn của ta có hạn, tiêu nhiều tiền như vậy, tiền ở trong nhà con là được gió lớn thổi tới ư?”
Đế Chiêu nhìn cái tấm thảm ở dưới mông cha ruột của mình, là do Ba Tư sản xuất, thuộc thời của Càn Long, giá thị trường là mười bảy vạn, cái cán cái tẩu thuốc trong tay cha ruột, ngọc cổ ngọc bích, giá thị trường là hai mươi ba vạn, cờ ngọc dùng để tiêu khiển của cha ruột, được bán đấu giá từ bên ngoài thế giới vào hai mươi năm trước, hàng thời Đường chính tông, năm đó các hoàng tử hoàng tôn từng sờ qua, giá thành giao là tám mươi vạn.
Tiểu Bạch Long: “Là....... Mua dao cho bạn học Đường Táp ạ.”
An Dao ngẩng mạnh đầu lên, con ngươi thiếu chút nữa đã biến thành thẳng đứng màu hổ phách của nguyên hình.
Ông đổi tư thế, cũng đổi cách châm biếm: “Ta đây chịu thua rồi, ba vạn còn không đủ thức tỉnh con sao?”
Tiểu Bạch Long trước giờ luôn cần kiệm giản dị, một lần hào phóng quẹt bay ba vạn, đã vậy còn cảm thấy bản thân đối với Đường Táp không có ý gì sao?
Tiểu Bạch Long: “Ba, ba xem ba lại tục rồi kìa.”
Ngươi nhìn xem ngươi nhìn xem, cái đầu gỗ mục này! Ngài thật là cao thượng, tình bạn bè đại ái vô biên phải không?!
An Dao nói lời ác độc: “Anh có biết sau khi học kỳ này của anh khai giảng, cân nặng của ta nhẹ đi bao nhiêu cân không?”
“Ừm? Mười cân?” Tiểu Bạch Long lại