Vương Chính trước giờ luôn là thành viên tuyến hai của tổ chức, rõ ràng ở trong hội học sinh của trường hắn luôn ở vị trí cao, nhưng luôn không đạt được sự trọng dụng của tổ chức. Trong tổ chức hình như có phương thức khảo hạch đặc biệt, mặc kệ Vương Chính cố gắng cách mấy cũng không thể thăng chức được.
Thế nhưng sau khi xảy ra hàng loạt sự kiện ngoài ý muốn gần đây, tất cả các con đường giao dịch trong Phi Đại trước kia do Trường Hữu phụ trách, bao gồm cả chìa khóa đều giao hết cho Vương Chính một cách thuận lợi, thậm chí không có chút sóng gió nào, thuận lợi đến mất khiến người ta kinh ngạc.
Vương Chính thăng chức rồi, tin tức được thăng lên tuyến một và chìa khóa dự phòng của nhà kho được đưa tới cùng lúc.
“Đây là chìa khóa dự phòng của nhà kho, còn có một chuyện, chúng tôi không tìm thấy chìa khóa nhà kho trên người Trường Hữu, tổ chức hy vọng cậu điều tra xem chiếc khóa đó bị Trường Hữu đánh rơi ở đâu.”
Vương Chính bảo đảm, trong lòng đã có một phần danh sách, rất nhanh thôi sẽ cho một đáp án khiến tổ chức hài lòng.
Sau khi lấy được chìa khóa dự phòng của nhà kho, Vương Chính đã vội không kịp đợi đi tới nhà kho xem tình hình tồn kho.
“Tồn kho không còn nhiều.” Vương Chính xoa cằm lẩm bẩm, “Phải đột phá hơn Trường Hữu về mọi mặt, như vậy mới có thể chứng minh ông chủ không có nhìn sai về mình.”
Hắn gọi một cuộc điện thoại, liên hệ với bên cung cấp hàng cho Trường Hữu.
“Tôi là Vương Chính người thay thế cho Trường Hữu.” Vương Chính tự động khai báo tên họ, “Tôi muốn đặt một lượng lớn hàng.”
Con yêu ở đầu điện thoại bên kia nói: “Bên tôi thì có thể cho hàng, nhưng bên Phi Đại các người gần đây quá căng thẳng, không xảy ra vấn đề chứ?”
Vương Chính nói: “Chỉ xảy ra một chút bất ngờ trong trường học, nhưng đã kết án xong rồi. Ngày công khai tài vụ mỗi năm một lần của các tập đoàn tài chính sắp tới rồi, lực chú ý của các hướng đều dồn lên hội nghị báo cáo tài vụ cả rồi, thời gian này là cơ hội tốt để cung cấp hàng, nhu cầu cũng nhiều, như vậy đi, giá mà Trường Hữu thỏa thuận với các người là bao nhiêu?”
“Bé trai tám tuổi trở xuống một đứa ba ngàn, bé gái một đứa hai ngàn tám.”
“Như vậy đi, bên tôi sẽ mua bé trai với mức giá ba ngàn rưỡi, bé gái mua với mức ba ngàn tám, chia một nửa lợi nhuận cho cậu, thế nào?”
Đầu bên kia bấm máy tính, sau khi bấm về 0, nó nói: “Anh muốn bao nhiêu?”
“Cậu có thể cho bao nhiêu?”
“Gần đây thế giới bên ngoài cũng đang truy quét nạn buôn người, cửa ngõ bị kiểm soát khá chặt chẽ, bọn tôi có hàng tồn trong đó có năm đứa là hoàn chỉnh, toàn là của bé gải ba bốn tuổi nhưng đều đã chết rồi, bán rẻ cho anh một đứa hai ngàn rưỡi, thế nào?”
“Sao lại chết, có bệnh tật gì sao?”
“Đều khỏe mạnh cả, cái này anh cũng biết mà, buôn bán trẻ con ngoài thế giới đều chọn những đứa khỏe mạnh để bán, bọn tôi không phải là loại tiểu yêu buôn bán nhỏ nhặt trẻ con trước cửa bệnh viện, loại đó tỉ suất có bệnh khá lớn, chúng tôi đều là gạt bán trăm phần trăm, nguồn hàng thật sự đáng tin cậy, anh trai cậu yên tâm, là bạn làm ăn hợp tác nhiều năm như vậy rồi, nếu anh không tin thì có thể đi hỏi Tất Phương, tôi tuyệt đối không nói dối đâu.”
“Được, vậy cứ đặt số hàng tồn đó trước, cậu nhớ giúp tôi để ý số còn sống nhé, tôi cũng muốn.”
“Không thành vấn đề.” Con yêu ở đầu bên kia đồng ý ngay lập tức.
Vương Chính lại hỏi: “Có thể đưa tới nhanh nhất vào lúc nào?”
“Phải xem anh.” Con yêu buôn người nói, “Bên chúng tôi còn chưa bị kiểm soát tới, các cửa ngõ lớn vẫn còn thông, anh muốn lúc nào thì chúng tôi sẽ giao lúc đó, bất cứ lúc nào cũng có thể giao hàng.”
Vương Chính nghĩ đến lịch học và kỳ huấn luyện, nói: “Chủ nhật này.”
“Vẫn là chỗ cũ sao?” Con yêu buôn người hỏi, “Nhà kho số 0 của học viện tài chính thương mại?”
“Ừm.” Vương Chính nói, “Đến lúc đó cậu đưa vào bằng cách nào?”
“Chuyện này không cần ngài phải lo lắng, bọn tôi có chuẩn bị vali ba lô, vác hết cả thể lại cho ngài, vẫn là thời gian cũ, mười một giờ tối, thế nào?”
“Được.” Vương Chính nói, “Chủ nhật này tôi đợi cậu.”
Bọn Đường Táp đi vào lầu học số 0, đại sảnh lầu một âm u tĩnh mịch, bò đầy đủ loại hoa cỏ có mùi thơm nồng nặc, ẩm thấp lạnh lẽo.
Đường Táp đi được vài bước thì tránh khỏi tay của Đế Chiêu.
Lòng Đế Chiêu trống rỗng, sau đó thấy Đường Táp móc ra một cây đèn pin mini — — A! Đó là cây đèn mà anh tặng!
Trong chớp mắt Đế Chiêu vừa trống rỗng trong lòng lại được lấp đầy, thậm chí có chút kiêu ngạo, cũng không biết vì quỷ gì mà kiêu ngạo như vậy.
Đường Táp: “Em luôn cảm thấy...... Có cơn gió lạnh vừa thổi qua đây.”
Lông và cái đuôi của Hồ Ly dựng thẳng lên, cậu giơ năm cái đuôi trong số chín cái lên để che mặt, bốn cái đuôi còn lại thì giống như cái gậy giành cho người mù vậy mò mẫm tìm đường đi từng bước.
Phụng Hoàng thì là một tên ngốc lớn gan, cái đầu gà đội máy quay chắc chắn, hình ảnh máy quay ghi được không run một chút nào, vênh mặt xoải bước đi ở phía sau quay bọn họ.
Bạn xem, đã nói muốn gọi Đế Chiêu đến để làm thợ quay phim — — Dắt em gái tới rồi, từ này dùng không sai, anh xác thực là đang dắt em gái, tay dắt em gái đi.
Đạo diễn An Luật nói muốn tới đây bắt gian tình nhân — — Kết quả cậu lại người sợ nhất, hai mắt bị che kín kẽ, còn có thể bắt gian được ai chứ?
Phụng Hoàng nói muốn tới đây làm diễn viên — — Lúc này lại biến thành tên khuân vác giá máy quay, bản thân còn không phát hiện ra có chỗ nào không đúng.
Duy nhất chỉ có một mình Đường Táp là không bị đổi vai.
Mục đích của cô chính là tìm đến nhà kho, trước khi đi vào cũng vậy, sau khi đi vào vẫn thế, từ đầu tới cuối cô luôn kiên định không bị dao động, từ đầu tới cuối cô luôn giơ cao lá cờ lớn muốn ăn món thập cẩm đưa nhà kho ra ánh sáng, tích cực thực hành bẻ trăm lần cũng không cong.
Sau khi Hồ Ly bị giật mình đến lần thứ một trăm, cuối cùng Đường Táp cũng dẫn họ đến cửa vào của căn phòng dưới đất.
“Nhìn ở đây.” Đường Táp đẩy ra các loài thực vật và rêu bao phủ cửa ra vào, ngồi xổm xuống, nhỏ giọng phân tích, “Ở đây rất phù hợp cho thảm thực vật khu rét lạnh sinh trưởng, hoàn cảnh càng lạnh thì càng tươi tốt, nếu hoàn cảnh sinh trưởng quá nóng, rất nhanh thôi thì sẽ chết khô chết héo.”
Một cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ vỗ một cái đuôi đang run rẩy khác ra, hỏi: “Táp Táp làm sao biết?”
“Đây là kiến thức môn địa lý.” Đường Táp nói, “Học sinh cao trung ở thế giới bên ngoài đều biết.”
Ba tên sinh viên đại học của thế giới bên trong lâm vào im lặng ngại ngùng.
Phụng Hoàng Thất Thất bổ sung: “Tôi nhớ rồi....... Táp Táp nói thành tích học bản thân cô ấy ở thế giới bên ngoài rất kém, thi không đậu đại học của thế giới bên ngoài.”
Hồ Ly: “Ực......”
Với trình độ này, lại có thể là học tra của thế giới bên ngoài? Vậy học sinh của thế giới bên ngoài trâu bò tới mức nào?!
Đế Chiêu khẽ ho một tiếng, nói: “Tại sao trong lầu học lại có loại thực vật này?”
Nơi như Phi Đại có bốn mùa rõ ràng, mùa đông rét lạnh mùa hè nóng bức, mùa này thời tiết vừa mới chớm lạnh, cho dù nơi này có thiếu ánh mặt trời chiếu rọi thì cũng không xuất hiện loài cây thích lạnh này.
Đường Táp nói: “Trong phòng dưới đất có hơi lạnh thổi tới, tôi còn nghe được có âm thanh vận chuyển