Sau khi Đường Táp ra ngoài, Đế Chiêu kéo An Luật và Phụng Hoàng ‘tâm sự’.
“Các cậu biết Đường Táp...... là ai không?”
An Luật và Phụng Hoàng đồng thanh nói: “Nữ hiệp báo thù!”
Trong đầu của Tiểu Bạch Long chui ra một câu: Hết cứu rồi, mọi người đều say, chỉ mỗi mình tỉnh......
Dáng vẻ Đế Chiêu ý chí kiên cường, nhích từng bước một.
An Luật: “Cậu làm gì thế?”
Đế Chiêu: “Tôi.....”
Anh vốn muốn nói, anh nghĩ không ra cũng không biết nên ở chung với Đường Táp thế nào, nếu Đường Táp thật sự là...... Vậy, cô đã không cần sự bảo vệ của anh nữa, cho nên anh cần phải rời khỏi.
“Tôi không thể làm phiền Đường Táp mãi.” Đế Chiêu nói, “Tôi vẫn nên về ký túc xá của mình.”
An Luật: “Đừng mà, anh cứ thế mà đi, ‘tra’ lắm.”
Tiểu Bạch Long bị một câu ‘tra’ này của An Luật dọa cho đi không muốn vững.
Phụng Hoàng bật cười líu lo.
An Luật: “Thật đấy, vết thương sắp lành rồi, đừng để người ta châm cứu cho anh rồi, sau đó anh nhấc mông lên quắp đuôi đi mất.......”
Đế Chiêu ngẩn người: “Đúng, không thể như vậy.......”
Phụng Hoàng Thất Thất nói: “Vết thương trên lưng của cậu một ngày phải thay thuốc hai lần, khó chăm sóc vô cùng, nếu bây giờ cậu về ký túc xá còn phải gọi anh Ngao Hiển về chăm sóc cậu, anh ấy rất bận đấy...... Lần này bên quân viện chơi lớn, anh Ngao Hiển ra chiêu ác nhất, dừng tất cả các môn ngoài quân viện, để bọn họ từ sáu giờ sáng tới tám giờ tối đều tiến hành huấn luyện dã ngoại, cứ hai tiếng là cho lớp trưởng các ban điểm danh, trong thời gian huấn luyện điện thoại đều để bên cạnh chỉ đạo viên.”
Tiểu Bạch Long kinh ngạc.
An Luật nói: “Chị tôi nói, bác cả Ngao sau khi nghe nói Vương Chính là phần tử phạm tội thì vô cùng tức giận, bay tới quân viện kéo anh Ngao Hiển ra mắng một trận, mắng anh ấy mắt mù, anh Ngao Hiển nói không thể chỉ để mỗi mình mắng thôi, cho nên mưu đồ kéo tất cả sinh viên của quân viện trải nghiệm nỗi khổ của anh ấy......”
Cha của Ngao Hiển là cán sự của bộ tư lệnh hải quân của tập đoàn Hiên Viên, bình thường vô cùng dịu dàng, nhưng, Rồng mà...... một khi bị chọc giận rồi thì bộc lộ bản tính ngay, dịu dàng chỉ là giả tạo mà thôi.
Bạn học bên cạnh con trai mình ở chung nhiều năm chính là tên buôn lậu thịt người, mà chính con trai lại chính là thay mặt chỉ đạo viên đã vậy còn không phát hiện ra, chuyện này một khi truyền ra ngoài rồi thì sau này sao có thể khiến binh lính dưới tay con trai phục tùng mệnh lệnh? Đây không phải là bị mù rồi sao?
Thế là Ngao Đại Long bất chấp ngàn dặm bay tới ấn Ngao Hiển vào hồ Huyền Vũ phẫn nộ gào thét một trận.
Ngao Hiển im lặng chịu đựng cơn giận lôi đình của ba anh, lau nước trên mặt, quyết định truốt giận.
Thế là ngày hôm sau, Ngao Hiển lập tức thổi còi tập hợp, lấy thân phận chỉ đạo viên, để tập thể sinh viên quân viện tiến vào kỳ huấn luyện cả ngày, logic của anh vô cùng lưu manh mà lẽ thẳng khí hùng.
“Tôi nghĩ lại rồi, quân viện xuất hiện phần tử cặn bã, là lỗi của tôi. Là bình thường tôi quá dúng túng các cậu, quá thương các cậu, cho nên bắt đầu từ hôm nay tất cả đều huấn luyện với cường độ cao cho tôi, huấn luyện tới mức vừa về phòng ngủ thấy giường là khép mắt lại ngủ ngay lập tức, huấn luyện tới mức không còn sức để nói câu nào, huấn luyện tới mức không có thời gian để thèm ăn thịt người!! Ngày nào cũng như vậy, đều luôn nhàn rỗi! Bây giờ, toàn thể vác nặng chạy, một trăm kilomet! Đều dùng hình người chạy cho tôi! Điện thoại giao hết cho tôi, ông đây cũng không yêu đương nữa, ông đây chạy cùng mấy người!”
Ngao Hiển móc điện thoại ra, dẫn đầu ném xuống đất.
Là một con Rồng..... tàn nhẫn!
Các sinh viên quân viện đành phải ngoan ngoãn nộp điện thoại lên.
An Luật sau khi nói xong tình cảnh bi thảm trước mắt của quân viện xong, Tiểu Bạch Long: “Vậy tôi...... vẫn không nên về quân viện thôi.”
Phụng Hoàng Thất Thất nói: “Đi chỗ Dao Dao ở đi, Dao Dao có thể bôi thuốc cho cậu.”
Đế Chiêu: “Cũng được.”
Anh thu dọn đồ xong, tới trốn ở chỗ An Dao, vốn định bình ổn tâm tình suy nghĩ ngày sau làm sao để ở chung với Đường Táp, không ngờ Rồng vào ngay ổ ác, bị An Dao tóm được ấn lên ghế.
“Thất Thất, A Luật, trói nó lại.”
Đế Chiêu: “Ba?”
Tháng này con không có tiêu tiền mà....... Hơn nữa con là bệnh nhân đó!
An Luật và Phụng Hoàng kích động vô cùng, tay vì kích động mà phát run, ba bốn cái đã trói Đế Chiêu và cái ghế chặt lại với nhau.
An Dao nhả ra một miệng khói, chậm rì rì nói: “Tốt, trói xong rồi, chạy không thoát nữa, ba anh chỉ có thể bổ túc cho anh thôi.”
Đế Chiêu: “Bổ...... túc?”
An Dao xoắn tay áo lên, hỏi: “Tiểu Chiêu, con trả lời cho ta nghe thế nào là thích?”
Đế Chiêu ngơ ngác, anh: “Ba...... Ba có thể theo đuổi cái gì cao cả hơn không? Mỗi lần đều hỏi, cái này có gì hay mà hỏi chứ!”
Phụng Hoàng cáo trạng: “Dao Dao, cậu ấy nhất định là thích Táp Táp, mỗi lần Táp Táp nói chuyện với cậu ấy đều đỏ mặt, Táp Táp vừa nhìn cậu ấy, cậu ấy sẽ dời tầm mắt đi, tôi đều nhìn thấy cả.”
An Dao: “Đây là tiêu chuẩn phán đoán mà cậu bảy đã nói.”
Phụng Hoàng: “Tim đập tăng tốc.”
An Luật: “Cả người không được tự nhiên.”
Phụng Hoàng: “Muốn bỏ chạy.”
An Luật: “Chạy xong lại nhịn không được muốn đến gần.”
Hai người kẻ hát người hò, tổng quát trọng điểm sau buổi tọa đàm của An Dao truyền đạt cho Đế Chiêu.
Mình Rồng của Đế Chiêu mang theo ghế cùng run lên: “Không thể nào...... Suy đoán thích của mọi người ít nhất cũng phải có một động cơ chứ? Tôi sao có thể thích Đường Táp được? Cô ấy chính là một người bình thường....... ực, chính là một cô gái nhân loại, hơn nữa mới biết nhau được bao lâu chứ.”
An Dao vươn vai giống như một phu nhân, chậm rì rì liếc xéo anh một cái, rít thuốc, nói: “Sai lầm của con chính là ở chỗ con sớm đã không có lý trí nữa, lại còn muốn dùng lý trí đi giải thích tình cảm của con.”
Phụng Hoàng bật cười líu lo.
An Luật nói: “Làm sao mà không có khả năng, trước thì không nói nhưng nay Táp Táp là ân nhân cứu mạng của anh, còn chăm sóc anh lâu như vậy, ngày ngày làm cơm cho anh ăn, giúp anh đổi thuốc, đây không phải là cô gái ốc trong truyền thuyết sao? Trường hợp khiến yêu chúng ta dễ dàng động lòng nhất chính là đền ơn.”
“Tiểu thuyết hư cấu thì đừng lấy ra đây nói!” Đế Chiêu chết không thừa nhận.
Phụng Hoàng nói: “Đây là bản năng của chúng ta mà...... Cậu nói cậu không động lòng, vậy...... chẳng lẽ cũng không có suy nghĩ phải trả ơn sao?”
An Luật nói: “Đúng vậy, tự anh tìm nguyên nhân của chính anh thì cũng thôi đi, hà tất nói Táp Táp khiến anh nhìn không vừa mắt chứ? Cô gái như Táp Táp, tôi còn muốn mặt dày mày dạn khiến cô ấy cưới tôi đấy.”
Phụng Hoàng vạch ngón tay đếm: “Nấu cơm ngon, hiểu biết nhiều, thân thế đáng thương, lại hăng hái làm việc nghĩa, vẻ ngoài lại khá xinh đẹp, có biết bao ưu điểm phù hợp với nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết như vậy! Cậu lại nói Táp Táp không đủ khiến cậu động lòng?”
Đế Chiêu càng lúc càng mơ hồ.
“Tôi.......” Đế Chiêu bị logic của họ dắt mũi đi rồi, “Đường Táp, cũng khá tốt thật,....... tôi không phải có ý đó! Ý tôi là, nào có kiểu nhất kiến chung tình...... không tồn tại đâu!”
An Dao giống như đang xem kịch, cũng không bình luận, im lặng nhìn dáng vẻ thẳng thắn tìm cớ của con trai.
Phụng Hoàng Thất Thất: “Có ai nói là nhất kiến chung tình đâu? Không có ai nhắc tới nhất kiến chung tình cả, tôi và An Luật nói là cậu với Táp Táp sau khi ở chung lâu, ắt sẽ lâu ngày sinh tình thôi.”
An Luật: “Đợi đã, Đế Chiêu....... Tại sao anh lại liều mạng bám chặt từ nhất kiến chung tình như vậy? Chẳng lẽ anh?”
Để Chiêu hoang mang, mất bình tĩnh nói: “Không, không phải đâu...... Tôi không có.”
An Dao gõ cán thuốc, chậm chạp nói: “Phá án rồi.”
An Dao kêu lên một tiếng quái dị: “Mẹ nó Đế Chiêu! Anh nha....... chẳng lẽ đây là nguyên nhân Rồng có tính ‘dâm’? ! Lần đầu tiên gặp mặt anh liền??”
Đế Chiêu sắp sụp đổ rồi, lý trí của anh hở ra một khe hở, dường như có thứ gì đó chậm chạp muốn bò ở bên trong, lập tức tràn ra khỏi đầu, song ngoài miệng Đế Chiêu vẫn phủ nhận: “Mới không có!!”
Thất Thất bình tĩnh hơn nhiều: “Chỉ phá án thôi không được, phải thức tỉnh cậu ấy.”
An Dao thong dong nói: “Tim của Rồng có thất khiếu, ngoài cẩn thận trong nhạy cảm, làm việc quyết đoán mạnh mẽ lại coi trọng từng chi tiết nhỏ, nhưng nếu nó không muốn thì dù cậu có dùng sức lớn bao nhiêu cũng không thức tỉnh được một con Rồng đang giả vờ hồ đồ