Một cái đuôi của An Luật đúc bánh bích quy cho Đế Chiêu ăn, còn một cái đuôi khác thì bôi thuốc giúp anh, miệng lại không hề nhàn rỗi: “Anh làm sao vậy? Là sợ sau khi vết thương lành rồi thì phải chuyển ra ngoài, cho nên tự ngược để Táp Táp nổi lòng trắc ẩn tiếp tục chăm sóc anh phải không?”
Phụng Hoàng cắn bánh bích quy rộp rộp, nói: “Tôi nhìn rõ bộ mặt thật của cậu rồi! Chậc chậc, Chiêu à, không ngờ cậu là con Rồng có tâm cơ đến thế, vì để hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt của Táp Táp giành cho cậu, mà cậu không tiếc tàn độc với bản thân!”
Đầu của Đế Chiêu càng choáng: “Hai cậu có thể đừng làm loạn được không?!”
An Luật: “Nhưng cũng không có khả năng, Đế Chiêu đơn thuần chỉ không muốn huấn luyện trốn luận văn nên mới để vết thương ngâm nước thôi.”
Phụng Hoàng đồng ý lần nữa, trong miệng ngậm bánh bích quy, hàm hồ nói: “Cũng phải ha, bài tập đó cay độc như vậy......”
Đế Chiêu nhìn cửa phòng bếp đang khép chặt, thấp giọng hỏi: “Hai cậu...... Chẳng lẽ không thắc mắc người đó.....”
“Người nào?”
Đế Chiêu: “Cái người xa lạ trong phòng bếp ấy...... Rùa rắn.....”
Hai cậu nhìn thấy tiền bối Huyền Vũ tại sao không có phản ứng gì vậy?
An Luật: “A? Ai? Người đó sao? Đó không phải chỉ là một con rắn giả thành rùa thôi sao?”
Đế Chiêu: “...... Hả?”
Phụng Hoàng: “Đúng vậy, tôi cũng thấy rồi, thường xuyên tới phòng bếp của Táp Táp ăn vụng, Táp Táp bảo bọn tôi mặc kệ ông ấy, nói là mùi thơm của thức ăn câu dẫn rắn hoang, là tên lừa gạt chuyên khoác lác mà thôi.”
Vẻ mặt của Đế Chiêu quỷ dị khác thường.
Nếu không phải trước đó tận mắt nhìn thấy Bạch Trạch nhiệt tình ‘hội ngộ’ với Huyền Vũ, lúc này Đế Chiêu đã tin lời nói bậy của họ rồi.
Đế Chiêu cảm thấy, thế giới này chỉ có một con Rồng anh là tỉnh táo thôi: “Hai cậu không nghi ngờ sao?”
Phụng Hoàng nhảy xuống giường, lấy ra quyển sách lịch sử trong cặp của Đường Táp, soàn soạt lật tới phần tranh minh họa của Tứ Thánh Thú, đưa hình minh họa đó tới trước mặt Đế Chiêu: “Nhìn rõ chưa, vị này mới là Huyền Vũ! Tinh thần hăng hái, mạnh mẽ vô cùng, từng lấy sức của một mình đỡ cả trụ trời!”
Huyền Vũ, chân thân ít nhất cũng phải lớn bằng cái phòng bếp, mai rùa uy vũ, mặt mày sắc lạnh, không nói cười tùy tiện, nghiêm túc tỉ mỉ.
Lúc Đế Chiêu tưởng chừng như đã bị thuyết phục rồi, thì vội kéo cái câu ‘chú em Huyền Vũ’ mà lúc Bạch Trạch vừa nhìn thấy Vương Bát Xà đã gọi ra để lấp đầy thế giới quan của mình: “......Ừm.”
An Luật: “Với lại Huyền Vũ là Tứ Thánh Thú, mà Tứ Thánh Thú thì ở trong hồ, tôi hỏi con Vương Bát Xà đó từ đâu tới, ông ấy nói là từ phía Đông, vậy thì khẳng định không phải là Huyền Vũ rồi.”
Đế Chiêu: “Cho nên các cậu.......”
Vuốt của Phụng Hoàng đặt lên trán của Đế Chiêu: “Tiểu Chiêu à, cậu không phải là bị sốt phát ngốc, hồ đồ rồi chứ? Trước kia cậu đâu có ngốc như vậy, nhìn thấy ô quy thì nói là Huyền Vũ, nhìn thấy đeo mai rùa thì nói là Tứ Thánh Thú.”
Đế Chiêu bất lực: “....... Là tôi sai, tôi sốt rồi, là do tôi hồ đồ thôi.”
Tiền bối Huyền Vũ là do đích thân Đường Táp gật đầu thừa nhận với anh, cô không có nói với An Luật và Thất Thất mà chỉ nói với mình thôi, nói như vậy có phải, mình ở trong lòng cô ấy là đặc biệt......
Vừa nghĩ tới đây, lý trí trong đầu lại kéo anh trở lại.
Lý trí nói với anh: “Không phải mình đặc biệt, mà là An Luật và Thất Thất quá ngốc, mình tính ra vẫn còn bình thường. Nếu đổi lại mình là Đường Táp, mình cũng khong nói thân phận của mình cho hai cậu ta biết.”
Cái đuôi của An Luật ra sức mạnh, trên lưng truyền tới một cơn đau, Đế Chiêu khép mắt đau khổ, im lặng thở dài.
Đường Táp đang giải quyết vấn đề cái mai không vừa người của Huyền Vũ.
Đường Táp: “Cái này tôi không có kinh nghiệm, theo lý mà nói thì mai của ngươi không nên mọc ở trên người mới đúng? Ngươi không phải là rắn giả Huyền Vũ đấy chứ?”
Huyền Vũ: “Tôi không rõ nữa, hơn nữa........ Trước đó tôi sợ cô ghét bỏ tôi, cho nên không nói....... Chuyện đó, hình như tôi mất hết tất cả năng lực rồi.”
Mày Đường Táp nhướng lên, ánh mắt lập tức biến thành dao.
Huyền Vũ run cằm cập nói: “Chuyện này cũng không thể trách tôi được! Nhiều năm như vậy rồi, quên chuyện quên năng lực cũng là chuyện bình thường......”
“Không bình thường. Thì ra không phải khẩu quyết chiêu hoán của ta có vấn đề.......” Đường Táp giơ tay lên, ngăn Huyền Vũ lại, tự mình suy nghĩ một lúc, hỏi: “Ngươi biết có trận pháp nào, có thể ngăn chặn Tứ Thánh Thú thức tỉnh không?”
“Ha? Trận pháp nào mà ngầu lòi như vậy?” Mấy ngày nay Huyền Vũ thường xuyên di dạo trong vườn trường, không học thứ gì khác, những câu cửa miệng thô tục của đám sinh viên Phi Đại thì ông học rất nhanh.
Đường Táp nhíu mày: “Cũng chính là nói, không có loại trận pháp nào ngăn chặn Tứ Thánh Thú thức tỉnh cả?”
“Đương nhiên rồi, Tứ Thánh Thú, lớn nhất là Thần, bọn tôi xếp thứ hai, Thần chiêu hoán bọn tôi, còn ai có thể ngăn cản bọn tôi thức tỉnh?” Huyền Vũ liên tục xua đuôi.
Đường Táp: “Nói như vậy....... Vẫn là nguyên do tại ta?”
Huyền Vũ trộm một cái bánh bích quy: “Tôi cảm thấy là, cô xem tam muội cũng là........”
Chu Tước xuất hiện ở cửa phòng bếp, móng vuốt dịu dàng mà thân thiết ấn lên đầu của Huyền Vũ.
Đường Táp: “Chu Tước là hư ảnh, nhưng ít nhất còn có chút năng lực, có thể chuyển thứ đồ ta muốn vào trong tay ta, tuy khoảng cách có giới hạn, không lợi hại bằng chuyển đồ ngàn dặm giống như trước kia, nhưng tính ra vẫn còn tác dụng......”
Huyền Vũ: “Đúng vậy.”
Đường Táp: “Nhưng Huyền Vũ....... Cơ thể co lại thì không nói, ngoại trừ một cái miệng biết nói biết ăn, còn lại thì không biết gì cả, còn không bằng cây Y Lan trên bệ cửa sổ của ta.”
Y Lan luôn im lặng nghe bọn họ nói chuyện lúc này chậm chạp lên tiếng: “Bây giờ tôi nói chuyện Táp Táp có thể nghe được rồi, nhưng tôi không ham ăn......”
Ý ở ngoài lời, nếu Huyền Vũ biết ăn biết nói chính là Tứ Thánh Thú, vậy loại tiểu đáng yêu biết nói không biết ăn như tôi, cũng có thể xếp vào tứ thánh thụ không?
Huyền Vũ bị nghẹn không nhẹ.
“Chu Tước.” Đường Táp nói, “Ngươi đi tìm toàn bộ các loại sách liên quan tới trận pháp mà ngươi có thể tìm được đều tìm lại hết cho tôi, Huyền Vũ, ngươi......”
Huyền Vũ: “Cô cứ việc hạ lệnh, thân già này cho dù biến thành Vương Bát rồi thì cũng biết cắn người đấy!”
Đường Táp: “Ta muốn bảo ngươi đi xung quanh bốn hồ tìm nơi chôn xương cốt........ Nếu suy đoán của ta là đúng, bọn chúng có lẽ không chỉ ăn người thôi đâu.”
Huyền Vũ: “Tuân mệnh, thân già này sẽ đi tìm cho cô!”
Đường Táp: “Chu Tước, đi theo ông ấy, ta vẫn không yên tâm.”
Chu Tước vỗ vỗ cánh, một cái cánh quạt Huyền Vũ bay tới hồ Huyền Vũ, còn bản thân thì thong thả bay theo.
Đường Táp thở phào một hơi, thu dọn bát đũa.
An Luật hất cửa ra, nhảy vào: “Táp Táp, tôi tới rửa bát!”
Đường Táp: “Không cần đâu, lần trước là ai rửa bát?”
An Luật: “Không phải tôi đâu, sao vậy?”
Đường Táp nói: “Tôi nghi có người dùng cước chùi xoong rửa bát........ Hơn nữa lúc ngửi còn có mùi tanh, tôi khử trùng lâu lắm mà không hết mùi.”
An Luật: “Có khi nào là Vương Bát Xà không? Lần trước tôi thấy ông ấy ở trong bếp ăn vụng cơm cô để cho Tiểu Long, ăn xong còn rửa bát sạch sẽ hủy dấu vết!”
Đường Táp: “.........”
Ngươi không nói sớm! Ta cho rằng là do mùi thịt trước kia còn chưa được rửa sạch, mùi tanh còn dính lại.
Sáng ngày hôm sau, nước trái cây vừa được ép xong thì nhận được điện thoại của Bạch Trạch: “Đã dậy chưa? Tới văn phòng tôi một chuyến, có người muốn gặp cô.”
Đường Táp đổ nước ép ra, đặt đồng hồ báo thức xong, trước khi ra cửa thì liếc về phía giường cô một cái.
Trên giường nằm ba con động vật lục hải không (trên bộ dưới biển trên trời), đương nhiên, Tiểu Bạch Long vẫn ở trong trạng thái hình người, cho nên thoạt nhìn, trên giường có một chàng trai trẻ tuổi chi lan ngọc thụ đang nằm với chiếc gối ôm Hồ Phụng của mình.
Đường Táp gõ cửa văn phòng, Bạch Trạch: “Mời vào.”
Mở cửa ra, bên trong có hai gương mặt quen thuộc đang