Trong lều bạt treo một cây đèn nhỏ đẹp đẽ, là do An Luật rúc rỉa từ trong đống ‘bảo bối’ của An Dao mà có được.
Chơi được mấy ván, Đường Táp ngẩng đầu lên, hỏi: “Vừa không có dây điện, cũng không cần đốt lửa, cái đèn này sáng bằng cách nào vậy? Năng lượng mặt trời sao?”
An Luật: “Gì chứ, đây là Dạ Minh Châu đấy!”
Đường Táp ‘ồ’ một tiếng, bốn con người vật tiếp tục vây dưới viên Dạ Minh Châu tiến hành hoạt động giải trí không được tao nhã lắm, rút Vương Bát.
Đế Chiêu càng lúc càng để ý, hỏi An Luật: “Dạ Minh Châu này là của cậu sao?”
An Luật: “Của Cậu Bảy đó.”
Phải biết Đế Chiêu là con Tiểu Bạch Long văn minh như vậy, lúc này cũng nhịn không được mà chửi thề.
Anh đứng lên, mở hộp đèn đổ viên Dạ Minh Châu ra, cầm ở trong tay xem kỹ càng, hỏi An Luật: “Trộm sao?”
“Sao có thể, Cậu Bảy cho đó.”
“Không thể nào!” Đế Chiêu dí viên Dạ Minh Châu tới trước mặt của An Luật, chỉ chữ nhỏ ở bên trên, nói: “Viên Dạ Minh Châu này là bảo bối trấn giữ gia trạch của Đông Hải do mẹ tôi cất công chạy tới Đông Hải đào mất hai năm mới đào ra được, bên trên còn có tên của ba tôi do đích thân mẹ tôi khắc lên, đây là tín vật định tình của hai người, ba tôi sao có thể cho cậu được!!”
An Luật đành phải thẳng thắn thừa nhận: “Lúc đó Cậu Bảy không có ở đó, tôi đã đánh tiếng trước rồi nói là tôi muốn tìm một ít đồ dùng có thể dùng để đi cắm trại, Cậu Bảy để tôi mặc sức chọn.......”
“Cho nên cậu cứ thế mà lấy đi mạng sống của ông???” Đế Chiêu sắp điên rồi.
An Luật: “Nào có chứ, mạng sống của Cậu Bảy không phải là cậu sao? Bảo bối soi sáng giúp cho con trai bảo bối, Cậu Bảy sẽ không tức giận đâu...... nhỉ.”
Phụng Hoàng bình tĩnh nói: “Lấy thì cũng lấy rồi, cứ dùng trước đi, nơi này vừa không thể đốt lửa cũng không thể nối điện, Dạ Minh Châu dù có trân quý cách mấy cũng chỉ là một cái bóng đèn mà thôi, dùng được dùng được.”
Đường Táp tò mò nói: “Từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng thấy Dạ Minh Châu bao giờ…….”
Loại Dạ Minh Châu này không giống với các loại châu bảo mà các tiểu thương ở thế giới bên ngoài nói, loại này là bảo bối thật trăm phần trăm.
Nhưng giữa Dạ Minh Châu với nhau cũng có sự khác biệt, còn sự khác biệt giữa kim cương với kim cương là như nhau, mà cái trên tay của Tiểu Bạch Long lại tương đương với núi kim cương Ánh Sáng nổi tiếng trong giới kim cương, nếu quy đổi Đế Chiêu thành năm chữ số nhân dân tệ thì viên Dạ Minh Châu trên tay anh sợ là có thể mua cả một vạn con Tiểu Bạch Long.
Con Tiểu Bạch Long này tiếp tục tăng giá: “Hơn nữa nghe nói Dạ Minh Châu có chất lượng tốt là do Thượng Thần sau khi rũ bỏ vóc người hài cốt phân mảnh mà thành, bên trong nói không chừng còn có lời chúc phúc của Thần.”
Lúc này An Luật và Phụng Hoàng đứng cùng một chiến tuyến: “Thôi dẹp đi, đó đều là kịch bản của các thương gia vô lương tâm chuyên dùng để lừa gạt mà thôi, còn như Thần…… Làm sao có thể!”
Mà Đường Táp chỉ khẽ lắc đầu một cái: “Phung phí của trời, quả thật là phung phí của trời.”
Một viên Dạ Minh Châu như vậy, lại bị lấy ra chiếu sáng cho bọn họ rút Vương Bát.
Đế Chiêu nhìn thấy ánh mắt vụt sáng lại chán nản vì khốn khó của Đường Táp, ngẩn người một lúc đột nhiên ý thức được, cho dù Đường Táp là Thần thì cô cũng chỉ là Thần được thức tỉnh trong hình hài con người mà thôi, những trân châu bảo bối kỳ lạ quý hiếm nhất định là chưa từng thấy bao giờ.
Đế Chiêu đưa viên Dạ Minh Châu cho Đường Táp, Dạ Minh Châu có xúc cảm ấm áp giống như nước biển dịu dàng tản ra ánh sáng rực rỡ lại không chói mắt.
Cô gái nhân loại nhịn không được ‘wow’ một tiếng.
“Cầm mà ngắm, muốn ngắm bao lâu thì ngắm, ôm ngủ cũng được.” Đế Chiêu nói, “Nếu thích thì đổi ngày khác tôi cũng xuống Đông Hải đào cho em một cái.”
Lúc này Phụng Hoàng phản ứng cực kỳ nhanh, ôm khuỷu tay kêu lên: “Ây da, Đế Chiêu, cậu có ý gì?”
Giờ Đế Chiêu mới phát giác được bản thân đã nói lời gì đó rất khủng khiếp, vì để không gây hiểu lầm, anh cắn răng một cái oán giận nói: “Nếu các cậu muốn tôi cũng đi đào, ai cũng có!”
An Luật vừa nghe, lỗ tai vì vui vẻ mà chui ra: “Thật không?! Vậy sau khi chúng ta dạo hồ Bạch Hổ xong thì đến Đông Hải ngay! Tôi đợi đấy! Tôi cũng không cần loại có chất lượng cao như vậy đâu, anh chỉ cần đào cho tôi một viên tròn nhẵn bóng láng gần như vầy là được!”
Sau một màn ầm ĩ như vậy, viên Dạ Minh Châu có giá trị chín chữ số vẫn tiếp tục được treo lên làm nhiệm vụ chiếu sáng, mà Đường Táp cũng dưới tiền bạc chiếu sáng của viên Dạ Minh Châu này thắng liên tục mấy ván.
Phụng Hoàng thua liền bảy ván, tức tới uống sạch hai mươi bình rượu ngọt, sau khi nấc cụt một cái mới nói: “Vận may của tôi hôm nay đi đâu cả rồi? Đã nói là vật may mắn đâu!”
An Luật cười ding ding không ngừng.
Đường Táp bèn hỏi: “Vậy thì tôi hỏi cậu nhé, lai lịch của hồ Bạch Hổ.”
Phụng Hoàng: “Vạn năm trước, Tứ Thánh Thú phân ra rơi vào các hồ ở bốn nơi……”
“Xa hơn chút nữa.” Đường Táp hỏi, “Tại sao Tứ Thánh Thú lại rơi vào trong hồ?”
“Bởi vì tất cả các Thần đều rơi xuống cho nên Tứ Thánh Thú cũng đã hoàn thành sứ mệnh, sau khi giải quyết xong nền trật tự cuối cùng bị phá vỡ xong thì Tứ Thánh Thú nhắm mắt đột ngột qua đời, rơi vào trong hồ an giấc ngàn thu.” Phụng Hoàng nói.
Đường Táp lại hỏi: “Vậy xa hơn nữa thì sao? Sau khi Thần Trật Tự chết, Tứ Thánh Thú còn phải hoàn thành nhiệm vụ canh giữ tứ phương, củng cố bốn trụ, khi đó nhất định sẽ có rất nhiều yêu quái hung thú tới ngăn cản, bọn họ đều phải trải qua những trận chiến lớn thế nào? Nói ra một vài cái tên nổi tiếng.”
Câu hỏi này đã làm khó Phụng Hoàng rồi, cậu lại bắt đầu nhổ lông đuôi An Luật.
An Luật: “Táp Táp, bây giờ cô hỏi cậu ấy, chẳng khác nào đang hỏi thiên thư không chữ.”
Đế Chiêu: “Câu hỏi này quả thực có hơi khó, tôi cũng không biết.”
“Chưa ai học qua cả sao?” Đường Táp rõ ràng là không hài lòng đối với việc giáp dục phổ cập kiến thức lịch sử không tới nơi tới chốn của Bạch Trạch.
An Luật bị Phụng Hoàng bắt được chỗ ngứa, không ngừng run rẩy: “Trăm năm trước còn được, nhưng lịch sử của vạn năm trước thì quá xa xôi rồi, văn tự và ngôn ngữ cũng không ngừng đổi mới, xã hội hiện đại quay đầu hồi tưởng lại những ngày đầu mới khai trí thật đúng là làm khó bọn tôi quá……”
Đường Táp: “Ừm, cũng có lý.”
Cô móc quyển «Hồi Kí Thượng Cổ» ở trong cặp ra, đưa cho Thất Thất.
Thất Thất: “?”
Đường Táp nói: “Cái này là do tôi mượn của thư viện, nhưng vì là văn tự cổ, tôi thật sự đọc không hiểu, cậu xem thử xem có ấn tượng hay không.”
Thất Thất: “Ực…….”
Đường Táp giở tới một trăng, chỉ lên văn tự bên trên, nói: “Nhìn chỗ này, hình như là ghi chép lại sau khi Thần Trật Tự ngủ say, phản ứng của Tứ Thánh Thú và quá trình lần lượt ngủ say của chúng, cậu có thể đọc hiểu không? Đây là do cậu viết đấy, cậu cố gắng nhớ lại xem có lẽ có thể nhớ ra được điều gì không?”
Thất Thất: “Ưm……. Phải không?! Táp Táp còn có thể xem hiểu cái này sao?”
Đường Táp: “…….” Không được nóng nảy, căn bản không thể hy vọng điều gì ở cậu ấy.
Tiểu Bạch Long nói: “Đưa đây tôi xem.”
Thế là, Đường Táp và Tiểu Bạch Long tạm thời hợp lại thành một nhóm nhỏ cùng học tập, còn hai học tra thì ngủ say sưa.
Đương nhiên, người ngủ đầu tiên chính là An Luật, Phụng Hoàng hình như không yên tâm về Đường Táp nên móc quyển «Thần, Tứ Thánh Thú Và Tôi» trong cặp ra xem, cái đuôi của An Luật ở bên cạnh thỉnh thoảng quạt một cái giúp đuổi muỗi cho cậu.
Phụng Hoàng nhìn xem tới chỗ hay ho thì bật cười líu lo, giải thoát bản thân tự cười thành tựu vĩ đại của mình.
Đế Chiêu bị tiếng cười như mắc bệnh thần kinh của cậu làm cho tỉnh táo lại, liếc nhìn đồng hồ một cái, đã là hai giờ rưỡi sáng rồi.
“Mau ngủ đi, tranh thủ thời gian còn có thể ngủ được bốn tiếng nữa.”
Đường Táp ừ một tiếng, kéo