Bạch Hổ!
Một trong Tứ Thánh Thú, thân hình màu trắng, lông cũng màu trắng! Trên người nó có hai cái cánh uy phong lẫm liệt, vì có năng lực chiến đấu cực mạnh nên được xưng quân thần, trừ bộ lông trắng trên người ra lúc nó trong trạng thái chiến đấu, hai chi sau đứng thẳng lên cơ thể dài ít nhất cũng chín thước!
Chín thước! Ba mét đấy!
Song lúc này, Đường Táp nhìn con mèo con mini dài ba mươi centimet bên chân mình, chìm vào im lặng.
“…… Bạch Hổ?”
Bạch Miêu ‘meo’ một tiếng, cọ cọ chân cô.
Thì ra hư ảnh của con Bạch Hổ uy mãnh oai phong vừa rồi đi tới chỉ là phô trương thanh thế thôi.
Bạch Long: “Đây là tiền bối Bạch…… Hổ?”
Vừa rồi lúc Tiểu Bạch Miêu nhanh nhẹn nhảy lên thớt, thân thiết cọ chân Đường Táp, anh xém chút còn cho rằng đây là tiết mục chỉnh người do Đường Táp đặc biệt sắp xếp nhằm muốn xem phản ứng của anh.
Nếu không phải xung quanh không có ống kính, anh đã tin thật rồi.
Đường Táp xách mèo...... Bạch Hổ lên, nhíu mày nói: “Vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu chứ?”
Cô giơ cao bàn tay còn lại, phát ra lệnh chiêu hoán tứ phương.
Không lâu sau Chu Tước chở theo Huyền Vũ bay tới.
“Hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.” Đường Táp ném Bạch Miêu trong lòng cho Huyền Vũ.
Huyền Vũ đỡ mai rùa, hắng giọng một cái, bắt đầu giao lưu với Bạch Hổ mini.
“Ừ ừ, sau đó thì sao?”
“Meo meo.”
“Được rồi được rồi, tôi biết rồi, còn gì nữa không?”
“Meo ô meo.”
Thấy hai người họ giao tiếp không trở ngại, mặt Tiểu Bạch Long đầy vẻ mơ hồ.
Đường Táp: “Thế nào, hỏi được gì không?”
Huyền Vũ lại hắng cổ họng, chậm rì rì nói: “Là như vầy, tôi thử suy đoán một chút, ý của Nhị ca có lẽ là…… Anh ấy cũng không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, tóm lại, chính là, không còn thần lực nữa chỉ giữ lại một chút tàn dư này để duy trì thân hình ra gặp cô, chỉ còn cách làm bản thân nhỏ đi.....”
Đường Táp bắt đầu hoài nghi cuộc đời: “Cho nên là nguyên nhân do ta thật sao?”
Từ đầu tới cuối cô nhặt về được kí ức của thời viễn cổ, duy chỉ thiếu mỗi năng lực của Thần dẫn tới việc cô niệm chú chiêu hoán sủng vật đều biến thành quỷ ảnh phiên bản mini.
Hơn nữa, lão đại ca có bản lĩnh nhất, cô lại chiêu hoán mãi không tỉnh.
Bạch Hổ mini lại bắt đầu kêu meo meo.
Huyền Vũ gật gật đầu, sau khi nghe kỹ càng xong thì bổ sung: “Nhị ca nói, anh ấy có thể cảm nhận được cô đã thức tỉnh cũng có thể nghe được lời chiêu hoán của cô nhưng không có sức mở mắt ra, hôm nay bỗng có chút sức lực cũng không biết mượn từ đâu một ít Thần lực, cố gắng tới gặp cô đấy.”
Đường Táp nhíu mày, không rõ ý của Bạch Hổ.
Bạch Hổ ngửa đầu lên, đôi mắt long lanh ngóng trông nhìn Đường Táp, mặt đầy mong đợi.
Đường Táp: “Ực……”
Cô hiểu rồi.
Cô ngồi xổm xuống, xoa đầu của Bạch Hổ: “Ừm, giỏi lắm, có thưởng.”
Bạch Hổ kêu meo meo, xoay quanh Đường Táp, tứ chi bật lên hoan hô nhảy nhót.
Huyền Vũ than vắn thở dài: “Nhị ca bị Đại ca đàn áp quá ác, trước giờ không dám thân thiết với ngài, cố làm ra vẻ lạnh lùng chỉ là sợ Đại ca uống giấm tìm anh ấy truốt giận. Phải biết là cô có tình yêu sâu sắc với lông trắng, nhưng Nhị ca không dám để ngài vuốt ve quá nhiều, cô cho rằng Nhị ca già dặn nghiêm túc đành phải cho Nhị ca xuất trận liên tiếp nhiều lần luyện Nhị ca có võ nghệ đầy mình……”
Đường Táp: “……”
Đây là cái gì với cái gì thế!
Tiểu Bạch Long đang đứng đực ra ở bên cạnh, bỗng cảm thấy không được thoải mái lắm, đợi lúc Bạch Hổ mini nhảy qua anh giơ vuốt lên ấn chặt đầu của Bạch Hổ, đến khi ấn xong rồi anh mới ngẩn người tỉnh táo lại, vội vàng bỏ vuốt ra.
Bạch Hổ nhe răng kêu ngao ngao.
Tiểu Bạch Long: “Xin lỗi……. Tôi chỉ, đột nhiên muốn vuốt ve mèo một cái.”
Bạch Hổ: “Meo!!”
Huyền Vũ giải thích: “Lão Hổ không ra uy cậu cho rằng tôi là mèo bệnh sao?!”
Đường Táp xách Bạch Hổ lên ôm ở trong lòng, nói: “Bây giờ đúng là con mèo bị bệnh vặt thôi, chớ làm tàng, để ta nghĩ cách. Ta chiêu hoán các ngươi là muốn để các ngươi giúp ta xây dựng nền trật tự mới chứ không phải là con ghẻ……”
Cái mỏ của Chu Tước gõ Huyền Vũ, Huyền Vũ vịn mai rùa nhớ ra: “Đúng rồi, tôi đã đánh dấu những nơi phát hiện ra xương ở quanh hồ Huyền Vũ và hồ Chu Tước rồi.”
Nó run rẩy cuộn mai rùa lên, bắt đầu run lên giống như phát điên.
“Ủa, lạ nhỉ, đâu mất rồi?” Đầu rắn của nó chui vào mai rùa, chốc lát sau nó mới móc ra một tờ bản đồ vẽ tay sơ sài.
Nói là bản đồ…… Thật ra Đường Táp xem chẳng hiểu nó đang vẽ cái gì.
Bạch Hổ dựa sát tới, vừa liếm vuốt vừa nhìn bản đồ.
Huyền Vũ: “Đây đều là do tôi đánh dấu, đã phát hiện được xương và những nơi có xương……”
“Yêu quái ăn người thì sẽ không nhả xương.” Đường Táp ngồi xổm xuống nói, “Tôi xác định đây chính là một loại trận pháp nào đó, chỉ là……. trận pháp này dùng để làm gì đây chứ?”
“Quanh hồ của Tứ Thánh Thú đều có sao?” Tiểu Bạch Long hỏi.
Huyền Vũ nói: “Nói sao đây, tôi và tam muội cũng nghĩ như vậy, hồ Huyền Vũ và hồ Chu Tước, hình dáng đào ra đều như nhau cả.”
Đường Táp nhìn bản đồ đánh dấu lộn xộn một lời khó nói này, buông lời chửi thề: “Thần con mẹ nó đều như nhau.”
Tiểu Bạch Long bị tiếng chửi thề của Đường Táp dọa cho ngây người.
Mà Bạch Hổ chỉ ngao một tiếng.
Huyền Vũ đành phải sửa lời: “Tam tỷ.”
Ừm, thì ra không phải là chỉ trích Đường Táp mắng lời thô tục, xem ra trước kia Thần Trật tự cũng thường xuyên chửi thề như vậy rồi.
Lúc này Bạch Hổ mới hài lòng, Chu Tước khom cổ xuống thân thiết chải lông cho Bạch Hổ, nhưng bởi chỉ là hư ảnh cho nên không có hiệu quả lắm.
Bạch Hổ đi lên phía trước, cái vuốt vỗ chặt bản đồ, meo lên một tiếng, meo xong thì xoay đầu nhìn về phía Huyền Vũ, ánh mắt sắc bén.
Huyền Vũ: “Được rồi được rồi, Nhị ca nói cái gì chính là cái đó.”
Đường Táp: “Nó nói gì?”
“Anh ấy muốn tôi nghe theo chỉ thị của anh ấy, vẽ lại lần nữa.”
Bạch Hổ ngao ngao lên mấy tiếng, Huyền Vũ đành phải nói: “Anh ấy không tin tưởng kỹ thuật vẽ của tôi, nói tôi một cái tay cũng không có, anh ấy muốn để con Tiểu Bạch Long này vẽ lại.”
Đường Táp chỉ huy Bạch Long: “Anh lên.”
Bạch Long: “Ồ!”
Vuốt của anh cầm cây bút chì than được móc từ trong mai của Huyền Vũ ra, đảo đầu, dưới sự chỉ huy của Bạch Hổ cùng dưới sự phiên dịch của Huyền Vũ, vẽ ra một tờ bản đồ đánh dấu nơi chôn xương người rõ ràng sạch sẽ.
Đường Táp cầm lên xem, nói: “Có hơi quen mắt.”
“Đúng vậy!” Huyền Vũ nói, “Tôi cũng cảm thấy quen mắt, chỉ tại già rồi, thời gian ngủ say quá dài không còn nhớ gì nữa……”
Bạch Hổ ngao ngao.
Đường Táp nhìn về phía Huyền Vũ: “Anh ấy nói, giống như phân bố ngôi sao?”
Bạch Long: “Rõ ràng ông ấy nói là đấu chuyển tinh di.”
Bạch Hổ ngao lên một cách vui vẻ, vỗ vuốt của Tiểu Bạch Long, vỗ tay khen anh.
Đường Táp: “Anh nghe hiểu sao?”
Bạch Long: “Tôi cũng không biết tại sao nữa…… Hình như do vừa rồi nghe trong thời gian quá dài…… cho nên có thể nghe hiểu chăng?”
Đường Táp: “Vậy anh phiên dịch tiếp đi.”
Huyền Vũ: “Lão đại, còn tôi thì sao?”
Đường Táp lạnh nhạt nói: “Ngươi bị đuổi việc rồi.”
Chu Tước bật cười thích thích thích.
Bạch Hổ nhảy lên đầu Bạch Long, meo ngao kêu lên.
Phiên dịch viên chính thức Bạch Long: “Tiền bối Bạch Hổ nói, có phải là đấu chuyển tinh di hay không còn phải xem những nơi cất giấu hài cốt ở xung quanh hồ Bạch Hổi mới biết được.”
Đường Táp: “Nếu như phải thì trận pháp này dùng để làm gì?”
Bạch Hổ lắc lắc đầu, yếu ớt meo một tiếng.
Bạch Long nói: “Tiền bối Bạch Hổ nói, ông chỉ từng thấy Phục Hy suy diễn đấu chuyển tinh di thôi, có tác dụng gì thì ông không biết, khi đó không thành công ông cũng không hỏi tới.”
Đường Táp: “Tôi biết rồi, bây giờ Huyền Vũ và Chu