[ Bạn đã chụp ảnh “Chu Cầm”.
]
Hạ Tang ôm lấy di động nhảy lên giường, kêu lên “ui” một tiếng.
Nhưng cũng may, Chu Cầm không trả lời tin nhắn của cô, chắc là không có chú ý đến tại sao cô lại “chụp hình.”
Hạ Tang nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy tính năng này của Wechat hết sức ngu ngốc.
Nếu người nghiên cứu các tính năng không nghĩ ra được tính năng mới, chi bằng đừng làm gì hết, đỡ phải làm ra một tính năng kỳ kỳ quái quái này, khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Tiếng cãi vã phòng bên cạnh đã dừng, Hạ Tang cũng không biết sao bố mẹ cô đột nhiên trở nên an tĩnh đến thế, nhưng cô cũng không muốn để tâm đến.
Làm xong bài tập về nhà đã mười hai giờ, cô vội vàng tắm qua không gội đầu, thầm nghĩ ngày mai sẽ dậy sớm rồi gội sau, bây giờ muốn chui vào trong chăn ngủ một giấc.
Chuẩn bị tiến vào giấc mộng đẹp, bỗng nhiên di động rung lên.
Cô thấy thông báo Wechat gửi đến một tin nhắn, là từ Chu Cầm.
“Cậu xem vòng bạn bè của tôi?”
“…”
Hạ Tang lập tức trở nên tỉnh táo, nhanh chóng ngồi dậy, nói: “Không có, không cẩn thận ấn nhầm thôi!”
“À.”
Chu Cầm cũng không nói gì thêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Tang nhìn đồng hồ ở góc trên cùng bên phải, bây giờ đã mười hai giờ rưỡi, cô xuất phát từ thói xã giao lễ phép, hỏi: “Cậu vẫn thức đêm học bài sao?”
“Ai cũng giống cậu sao, cô gái ngoan.” Chu Cầm đi vào phòng thay đồ, cởi áo xong, đầu ngón tay nhanh thoăn thoắt gõ chữ: “Vừa mới từ mật thất ra.”
“Cậu cũng thích chơi mật thất sao, khuya như vậy còn đi chơi?” Hạ Tang nhìn bóng đêm dày đậm ngoài cửa sổ: “Hiện tại đã sắp một giờ rồi.”
Chu Cầm lau lớp hóa trang trắng bệch như quỷ trên mặt, co giãn cánh tay mệt nhừ, xương cốt kêu lên răng rắc, anh trả lời: “Chơi đêm sẽ có cảm giác hơn.”
Hạ Tang gửi cho anh biểu tượng cảm xúc thán phục.
Ra khỏi phòng thay đồ, giọng Minh Tiêu truyền đến: “Chu Cầm, tiền hôm nay tôi kết toán cho cậu, nhận lấy kiểm một chút.”
Anh nói: “Được.”
Điện thoại báo tin, nhận được 200 tệ tiền thù lao Minh Tiêu chuyển đến.
Sau khi Chu Cầm xác nhận tiền chuyển khoản xong, mới nói chuyện phiếm với Hạ Tang: “Ngày mai mời cậu uống trà sữa.”
“Không cần đâu.” Hạ Tang từ chối theo bản năng: “Chúng tôi tan học muộn.”
Chu Cầm ra khỏi quán Bảy Đêm Tra Án, đứng một mình trong gió thu, ngón tay cái dừng lại một chút, sau đó mới trả lời một chữ: “Ừm.”
Hạ Tang: “Ngủ đây!”
“Ừm.”
Cậu do dự một lúc thật lâu, rồi xóa hai chữ “ngủ ngon” đi.
…
Hai ngày sau, Chu Cầm bị mời đến phòng Giáo vụ, nơi mà không biết cậu đã đến bao nhiêu lần.
Chậu cây xanh trên bệ cửa sổ của phòng Giáo vụ vẫn luôn tươi tốt quanh năm.
Phòng Giáo vụ có hai người, một người rất quen thuộc là thầy chủ nhiệm Triệu Huy, còn người đàn ông kia trong rất lạ, bộ tây trang cao cấp được định chế của Tony Burch đã chứng minh được thân phận cao quý của ông, nhìn dáng vẻ chắc chừng bốn mươi tuổi, ngồi ở phòng tiếp khách trên sô pha bằng da đen, trong tay vẫn cầm một ly nước trà xanh nóng.
Triệu Huy thấy Chu Cầm tiến vào, vội vàng kéo lấy tay cậu, đi đến trước mặt người đàn ông mặc tây trang, nói: “Giới thiệu một chút, đây là chú nhỏ của Ngô Kiệt, trò gọi ông ấy là chú Ngô là được.”
Ngô Kiệt là một trong những thủ phạm chính giả mạo anh để lừa Tống Thanh Ngữ đến quán bar, nghe nói bối cảnh rất đặc biệt, ngày thường đến lớp ngang hệt như cua.
Cậu ta và Chu Cầm học cùng lớp, nhưng bình thường cũng không dính líu đến nhau, càng chưa nói với nhau được mấy câu.
Nhưng có mấy lần, Tống Thanh Ngữ đến sân bóng rổ của Trung học số 13 tìm Chu Cầm, muốn nói chuyện riêng với anh.
Ngay từ đầu thái độ của Chu Cầm coi như là bình tĩnh, nhưng mà sau đó Tống Thanh Ngữ cứ đuổi sát theo anh khiến anh rất phiền, cũng không tỏ vẻ dễ chịu nữa.
Khi đó Ngô Kiệt đứng ra làm người tốt, nói chuyện và khuyên răn Chu Cầm nên cư xử nhẹ nhàng với con gái.
Chu Cầm cũng mặc kệ cậu ta.
Ai biết được sau này anh lại bị một đám anh em… làm ra chuyện như thế này.
Đại khái là Chu Cầm cũng có thể đoán được ý đồ của chú Ngô Kiệt, không có thái độ gì, cũng chẳng chủ động mở miệng nói chuyện, chỉ im lặng đứng đó.
Triệu Huy xoa xoa tay, nói: “Chu Cầm à, chú Ngô bớt chút thời gian đến đây, cũng là muốn nói chuyện với trò.
Thầy để văn phòng lại cho hai người, hai người từ từ nói chuyện, lát nữa thầy sẽ trở lại.”
Nói xong, chủ nhiệm Triệu Huy vội vàng rời khỏi văn phòng.
Người đàn ông mặc tây trang liếc mắt nhìn Chu Cầm, từ từ mở túi da màu đen ra, từ trong đấy lấy ra một chi phiếu, sau đó từ trong ống đựng bút lấy ra một cây bút, nói: “Nói giá đi, bao nhiêu tiền, cậu mới bằng lòng không truy cứu chuyện này nữa.”
Chu Cầm nghiêng đầu sang, phát ra một tiếng cười khẽ, đáy mắt đầy sự kinh thường.
“Tôi biết tình huống trong nhà của cậu.” Người đàn ông miễn cưỡng nói: “Nhà cậu mở một cửa hàng tạp hoá nhỏ, không kiếm được bao tiền, nghe nói ba cậu từng vào đồn cảnh sát.”
Những lời này, khiến cho con mắt tối đen của Chu Cầm xẹt qua khí lạnh.
“Còn cậu, bình thường làm thêm cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, có năng lực lại còn rất cố gắng, thành tích các môn đều đứng đầu Trung học số 13.”
“Điều tra về tôi rõ ràng thật.”
Người đàn ông mặc tây trang tùy ý dựa lưng vào sô pha, đầu ngón tay nắm lấy tờ séc, coi như tùy ý mà chơi đùa, sắp xếp vận mệnh của người khác: “Chu Cầm, cậu xem cậu cố gắng như thế, tương lai cố gắng thi vào một trường Đại học thể thao không tệ, mặc dù có vận khí tốt được vào đội quốc gia, nhưng lương một năm lại chẳng có bao nhiêu.”
Khi nói chuyện, ông dùng ngón tay giật nhẹ đầu bút, hạ xuống một loạt “số không”, sau đó đưa tờ chi phiếu đến trước mặt anh: “Bây giờ tôi có thể cho cậu một vài chữ, những người như cậu phấn đấu cả đời, cũng không thể kiếm được con số này.”
Chu Cầm nhíu mày lại, nhìn thấy một chuỗi con số trên tấm chi phiếu, cũng không nhỏ, tiện tay cầm lên: “Thật sự là một con số không thể làm người khác từ chối được.”
Giống hệt những gì người đàn ông dự đoán, loại tiểu tử xuất thân từ tầng áp chót này, cả đời cũng chưa từng thấy nhiều tiền như thế, chỉ sợ trong lòng sớm đã vui mừng nhảy lên rồi.
“Tính ra vận khí của tiểu tử cậu không tệ.” Người đàn ông mặc tây trang đứng lên đến trước mặt anh vỗ vỗ lên vai anh: “Không truy cứu chuyện này nữa, chỉ cần cậu nói cậu cầm di động của cháu tôi để gọi, chuyện này cũng là cậu lên kế hoạch giật dây, tôi sẽ mời luật sư tốt nhất cho cậu.”
Chu Cầm nghiêng người tránh được tay của ông ta, sau đó đưa tờ chi phiếu đến trước mặt ông “rẹt” một tiếng thành hai nửa tờ giấy.
“Tưởng tôi ngu sao?”
Anh không khách khí mà ném tờ chi phiếu kia lên mặt của người đàn ông mặt tây trang, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh thấu xương: “Tôi nhận lấy chút tiền này, thừa