Trung tâm nghệ thuật Mora nằm ở ven hồ phía Đông của khu công nghệ mới, tòa công trình được thiết kế vô cùng mạnh mẽ, đỉnh tòa nhà có hình gợn sóng màu trắng, giống như một vỏ sò nằm giữa ven hồ.
Mỗi một tầng của trung tâm nghệ thuật đều có lớp ngoại khóa, đàn dương cầm, đàn violin, đàn cello, hội họa, bơi lội, các chương trình dành cho trẻ em…
Ở nơi này từ các bạn nhỏ học nhà trẻ đến nhóm bạn trẻ lớn hơn, cũng có người lớn như sinh viên, đều đến nơi này để bồi dưỡng năng khiếu của mình.
Tầng trên cùng của trung tâm nghệ thuật thì vắng vẻ hơn rất nhiều, nơi này là một phòng học tư nhân riêng biệt, có rất ít học sinh biết đến.
Chi phí của phòng học tư nhân này so với các lớp ngoại khóa khác thì cao hơn rất nhiều, trình độ chung của các học sinh ở đây đều thiên về hướng chuyên nghiệp, thậm chí nhiều người cũng đã giành được các giải thưởng trong nước và quốc tế.
Trong phòng học violin có ba mặt cửa sổ sát đất, mỗi một mặt trên vách tường đều được treo tranh của các danh họa trên thế giới, trong phòng to lớn trống trải như thế có vài cây xanh cao bằng nửa người, xung quanh hoàn toàn rất thanh nhã.
Hạ Tang nhắm mắt lại, xinh đẹp đứng tại chỗ kéo bản “Vân Tước”, ngón tay điều chỉnh âm rung vô cùng điêu luyện, giai điệu vui vẻ mà trong trẻo.
Có mấy thiếu niên ăn mặc cao ngạo đi ngang qua phòng học, bị tiếng đàn của cô hấp dẫn, nhịn không được mà dừng chân trước cửa sổ sát đất, nhìn ngắm một lúc lâu.
Ngọn đèn chói mắt bao phủ lên cô gái có ngũ quan xinh đẹp hệt như bước ra từ tranh thủy mặc, cùng với tiếng đàn violin đang đến đoạn cao trào, càng tôn thêm phần cho khí chất nổi bật của cô.
Bỗng nhiên, tấm màn ở cửa sổ sát đất bị người khác vén lên, ngăn cách tầm mắt của nhóm thiếu niên đang si mê, sững sờ.
Một tay Hứa Thiến cầm đàn vilolin, thuận tay kéo màn cửa sổ lại, lúc xoay người không khỏi liếc mắt xem thường.
Cả phòng học, chỉ có hai học sinh là cô ta và Hạ Tang.
Người phụ nữ đứng giữa mặt áo khoác thơm ngắn, tóc uốn cong, là giáo sư dạy violin nổi tiếng trong nước – Hàn Hi.
Cô ấy nhắm mắt lại, lắng nghe Hạ Tang diễn tấu nhạc khúc.
Không hổ là giáo sư có danh tiếng, có kinh nghiệm, bà nghe ra được giữa kỹ xảo thành thạo của Hạ Tang có che giấu chút tâm tình không yên, vì thế giơ tay lên, cắt ngang phần diễn tấu của cô.
“Hạ Tang, em đang suy nghĩ gì?”
Hạ Tang thả đàn violin làm bằng gỗ phong xuống, con ngươi đen láy bình tĩnh như nước, không có chút sợ hãi khi bị giáo sư bắt bài.
Cô nói cho có lệ: “Sắp đến lễ hội âm nhạc Mora, có thể em có chút khẩn trương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
”
“Thả lỏng tâm trạng, cứ coi như là luyện tập như bình thường là được.
”
Tuy Hàn Hi an ủi cô như thế, nhưng cô biết, thể loại trình diễn quy cách cao như thế, làm sao có thể giống luyện tập thường ngày được.
Có thể biểu diễn âm nhạc với dàn hợp tấu nổi tiếng của Mora, cho dù chỉ trình diễn trong thời gian ngắn, thì đó cũng là nét bút đậm màu trong kiếp sống nghệ thuật rồi.
Học trò dưới trướng của Hàn Hi có thiên phú xuất chúng không ít, bà đã trải qua tầng tầng lớp lớp kỳ thi tuyển chọn, mới chọn được Hạ Tang.
Bất kể là Hàn Hi hay là Đàm Cận, đều đặt kỳ vọng rất cao lên người Hạ Tang, hy vọng tài năng âm nhạc trong cô có thể tạo ra được màu sắc tươi sáng hơn.
Nhất là Đàm Cận, bà vô cùng coi trọng màn trình diễn này, mỗi ngày đều hối thúc cô, dặn dò Hạ Tang luyện tập.
Nhưng càng như thế, Hạ Tang lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô thật sự sắp không thở nổi nữa rồi.
Loại cảm giác này, giống như bản thân đang rơi vào giữa biển lớn, lại bị từng cơn từng cơn sóng cuốn đến, chỉ có thể liều mạng mà bơi, một khi dừng lại sẽ lập tức chết đuối.
Hạ Tang cúi đầu suy nghĩ, chỉ nhìn thấy đàn violin làm từ gỗ phong trên tay, nói: “Cô Hàn, ngày hội âm nhạc có người thay thế hay bổ sung không?”
Nghe nói như thế, Hàn Hi ngạc nhiên: “Làm sao thế, thân thể em không thoải mái sao?”
“Cũng không phải, thuận miệng hỏi thôi ạ.
”
Không phải là thân thể cô không thoải mái, mà là trong lòng cô sợ hãi, kinh hoàng.
Cô đương nhiên không muốn tham gia lễ hội âm nhạc này, cô căn bản không tìm thấy lý do để yêu thích đàn violin.
Bởi vì Đàm Cận, thậm chí cô còn có chút chán ghét món đồ trị giá xa xỉ là chiếc đàn violin làm bạn với cô hơn mười năm này.
“Hạ Tang, em có tâm sự gì, có thể nói cho cô biết, chúng ta cùng nhau giải quyết.
Hạ Tang lắc đầu, cô biết đây là khó khăn của bản thân, không có bất cứ ai có thể giải quyết được.
Cuối cùng cũng chịu đựng đến hết thời gian của phòng học tư nhân, Hạ Tang mang đàn từ từ đi khỏi phòng học.
Cô biết, cô giáo Hàn Hi đang lo lắng nhìn theo bóng dáng của mình.
Cô và Hứa Thiến cùng đi thang máy xuống lầu.
Thang máy vừa mở ra có thể thấy được khung cảnh bên ngoài, có không ít bố mẹ đến xem con của mình tham gia huấn luyện bóng rổ ở sân bóng rổ ngoài trời trong khuôn viên bên dưới.
Thậm chí Hạ Tang còn xuất hiện ảo giác, cảm thấy những đứa nhỏ đấy biến thành một đám người rối bằng gỗ, lớn lên dưới sự điều khiển của người nhà, cứng ngắc chạy trốn trên sân bóng rổ.
Một đứa trẻ ngã sấp xuống, bố mẹ lập tức điều khiển, khiến cho đứa nhỏ té trên mặt đất đứng lên, tiếp tục chạy trốn.
Đinh.
Thang máy dừng ở lầu một, Hứa Thiến ở phía sau cô nhanh chóng bước ra ngoài, cố ý đụng trúng cô một chút, làm cô đi phía trước lảo đảo suýt ngã.
“Làm bộ làm tịch.
”
Khi đi ngang qua cô, cô ta thì thầm một câu này.
Hạ Tang ổn định tâm tình, nhìn về phía Hứa Thiến.
Sự chán ghét dưới đáy mắt mà cô ta dành cho Hạ Tang rất rõ ràng.
Có lẽ là do kìm nén và chịu đựng rất lâu, Hạ Tang khẽ cắn môi, nhanh chóng đuổi theo, kéo lấy ống tay áo của cô ta, dùng sức kéo mạnh cô ta vào hành lang trên đại sảnh nghệ thuật.
“Cậu làm gì!”
Hứa Thiến lắp bắp kinh hãi, không ngờ một Hạ Tang không nóng không lạnh lại mạnh bạo như thế.
Cô ta dùng sức tránh đi, nhưng không sao tránh được.
Bên ngoài cột hành lang là mặt gương bóng loáng, Hạ Tang thấy vẻ mặt của bản thân trong gương, có chút vặn vẹo.
“Nếu cậu muốn tham gia lễ hội âm nhạc, có thể đến tìm cô Hàn, không cần giở trò với tôi.
” Cô nhìn Hứa Thiến, từng chữ từng chữ một nói ra: “Chỉ sợ, cậu không có thực lực này.
”
Hứa Thiến cắn răng: “Cuối cùng đã chịu lộ mặt thật! Trước mặt Kỳ Tiêu, cậu không phải dịu dàng, thông minh lắm sao! Có dám để cho mọi người nhìn thấy dáng vẻ chanh chua này không?”
Hạ Tang nói: “Trước mặt người khác, cậu cũng không phải là nữ thần sao? Có dám để cho mọi người nhìn thấy dáng vẻ đố kị này của nữ thần không?”
Hứa Thiến bị Hạ Tang ép đến điên rồi!
Ngay lúc này, cửa thang máy lại mở ra thêm lần nữa, cô Hàn Hi từ trong đi ra.
“Em chào cô.
”
Hạ Tang và Hứa Thiến đồng thời sửa sang diện mạo, lễ phép chào Hàn Hi.
“Mau về nhà nhé, đừng la cà trên