Đàm Cận và Hạ Tang ăn một bữa cơm đơn giản ở cửa hàng ăn uống cafe kiểu Hồng Kông có không gian yên tĩnh trên đường dành cho người đi bộ.
Bốn mươi phút sau, Chu Cầm kéo vali hành lý tới đây, cũng đeo túi đeo chéo giúp cô.
“Giấy chứng nhận, thẻ ngân hàng, chìa khóa đều ở trong túi, đừng vứt bừa bãi.”
“Đã sắp mấy bộ quần áo hay mặc, lúc về kiểm tra một chút.
Nếu còn cần cái gì thì có thể bảo với anh bất kì lúc nào, anh sẽ gửi đi cho em.”
Hạ Tang ngoan ngoãn gật đầu: “Đừng thức đêm đọc sách, nhớ phải ăn sáng, ít hút thuốc thôi.”
“Ừ, đừng lo, thi đấu ICGM, anh sẽ dẫn dắt em giành huy chương vàng.”
Chu Cầm cởi khăn quàng cổ màu xám của mình, quàng lên cổ cô, sau đó lễ phép gật đầu với Đàm Cận, xoay người rời khỏi cửa hàng ăn uống cafe.
Hạ Tang vẫn luôn nhìn theo cho đến khi bóng dáng anh biến mất ở khúc cua.
Đàm Cận nhìn dáng vẻ lưu luyến không rời của hai người khi chia xa, thật ra thì ít nhiều cũng cảm thấy lòng không yên.
Bởi vì cảnh tượng này, bà và Hạ Thư An cũng đã từng làm trong quá khứ, thậm chí cảm giác chua xót vì phải xa nhau còn nặng nề hơn một chút, bởi vì không có di động và internet, chỉ có thể liên lạc bằng cách viết thư.
Nhưng điều này lại càng khiến quyết tâm dùng gậy đánh uyên ương của Đàm Cận trở nên kiên định hơn.
Không hợp chính là không hợp, ngày xưa bà không nghe lời bố mẹ nên mới tạo thành cuộc hôn nhân bất hạnh này.
Mà hiện tại… bà không thể để bi kịch của mình tái diễn ở trên người con gái.
Chuyến ba lúc nửa đêm vượt qua nửa Trung Quốc, về tới thành phố ở đất liền —— thành phố Nam Khê.
Ban đêm yên tĩnh, sự tức giận của hai mẹ con vào ban ngày đã dịu đi rất nhiều.
Đàm Cận đắp chăn mỏng lên đùi Hạ Tang, nói với cô: “Nhìn các con, mẹ lại nhớ tới đủ chuyện ngày xưa khi yêu bố con.”
“Chu Cầm không phải bố, anh ấy khác với bố, con và anh ấy đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cố gắng lắm mới có thể ở bên nhau.”
Thật ra Hạ Tang còn muốn nói, cô cũng không phải Đàm Cận, cô không có ham muốn khống chế mạnh như vậy, sẽ không có ý định kiểm soát cuộc đời của người khác.
Cô lại càng muốn nói, tạm thời cô chưa tính tới chuyện kết hôn, muốn trách thì trách hai người không làm tấm gương tốt.
Nhưng ban đêm trên tầng mây yên tĩnh như vậy, cô không muốn cãi nhau với mẹ nữa.
Hạ Tang quay đầu đi, dùng di động chụp mặt trăng tròn xoe sáng ngời phía trên tầng mây, định ngày mai sẽ gửi cho Chu Cầm xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ hiểu, bởi vì Kỳ tiêu, con và nó mới đến bên nhau.” Đàm Cận lắc lắc đầu, áy náy nói: “Chuyện kia là bố mẹ không bảo vệ được con, nhưng nếu bởi vậy mà con cảm thấy cậu con trai này có thể dựa dẫm cả đời, vậy thì hoàn toàn sai.”
“Không phải điều mẹ để ý là anh ấy nghèo à?” Hạ Tang nói trắng ra: “Bởi vì bố, mẹ cứ thế phủ định Chu Cầm, điều này không phải là quá cực đoan à?”
“Điều mẹ để ý không phải là nó nghèo, mà là hoàn cảnh phức tạp của nó.” Đàm Cận nói: “Con nhà nghèo bình thường, cùng lắm là chịu ít khổ, làm gì có đứa nào bấp bênh lãng phí thời gian như nó.
Hạ Tang, mấy chục năm nay, mẹ tiếp xúc với nhiều học sinh như vậy, cũng đã trông thấy rất nhiều chuyện.
Con nghe lời mẹ, tìm một chàng trai giỏi giang, hoàn cảnh gia đình bình thường trong sạch một chút để qua lại, mẹ sẽ không phản đối đâu.”
“Con chưa từng thấy chàng trai nào giỏi hơn Chu Cầm.” Hạ Tang nhỏ giọng nói: “Anh vào vừa trường, tất cả học bổng xí nghiệp của con đều không cánh mà bay.
Con chưa từng nhận được lần nào nữa.
Anh là người mà cho dù con có nỗ lực cỡ nào thì cũng không thể vượt qua được.”
“Con vẫn chưa hiểu rõ ý của mẹ rồi, giỏi chỉ là một khía cạnh, điều quan trọng hơn là một chàng trai trưởng thành trong bầu không khí gia đình hạnh phúc thì mới có cách nhìn đời đúng đắn.”
“Chính con còn không có bầu không khí gia đình hạnh phúc, thế mà lại yêu cầu người yêu có một gia đình hạnh phúc, không phải quá nực cười sao.”
“...”
Những lời này của Hạ Tang khiến cho Đàm Cận á khẩu không trả lời được luôn.
Lúc về đến nhà thì đã gần hai giờ sáng, Hạ Tang rửa mặt xong thì nằm lên giường, gửi tin nhắn cho Chu Cầm: “Em về đến nhà rồi, ngủ ngon.”
Cô cứ tưởng anh đã ngủ rồi, không ngờ anh lại trả lời trong tích tắc: “Ừ, mau ngủ đi.”
“???”
“Sao anh còn chưa ngủ? Vừa mới nói không cho thức khuya mà! Coi lời em nói như gió thoảng bên tai hả?”
Chu Cầm: “Không ngủ được, chờ em xuống máy bay.”
Hạ Tang: “Em về đến nhà rồi, bây giờ đang nằm trên giường, mau ngủ đi.”
Chu Cầm: “Ừ.”
Hạ Tang bỏ điện thoại xuống, ép mình phải nhắm mắt vào, nhưng trong đầu lại không ngừng nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, tâm trạng phập phồng chẳng khác gì ngồi tàu lượn siêu tốc.
Trằn trọc một hồi lâu, cơn buồn ngủ càng dịu đi, cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Chu Cầm: “Anh yêu, ngủ rồi à?”
“Chưa.”
“Sao anh còn chưa ngủ?”
“Chắc là cũng giống em.”
Chẳng bao lâu sau, Chu Cầm gửi lời mời gọi video, Hạ Tang nhanh chóng bấm chấp nhận.
Khung gọi video ở hai nơi đều tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì, may mà còn có thể nghe được giọng nói của anh: “Tang Tang…”
Nghe thấy tiếng nói trầm thấp từ tính của anh, lúc này, Hạ Tang mới cảm thấy hơi hơi yên tâm, nhỏ giọng nói: “Thôi chết rồi, Chu Cầm ơi, thế mà em lại không quen ngủ một mình.”
“Anh cũng thế.”
“Cục cưng ơi, em rất nhớ anh.”
Trong bóng đêm, cô vừa trùm chăn kín mít vừa nhỏ giọng nói, tựa như đang làm nũng, tựa như cô đang thì thầm ở bên tai anh.
Da đầu Chu Cầm tê rần rần, càng không thể ngủ được.
“Nhớ anh lắm lắm, hôm nay mẹ em quá đáng quá.” Giọng nói của cô gái nhỏ mang theo nỗi nghẹn ngào ấm ức.
Anh dịu dàng trấn an cô: “Đừng nghĩ nữa, bật video ngủ đi.”
“Ừ.”
Hạ Tang nhét điện thoại lên trên, sau đó đặt ở bên cạnh gối.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, dường như cô có thể nghe thấy tiếng hít thở trầm thấp của thiếu niên, tựa như anh vẫn đang ở bên cạnh cô.
“Chu Cầm, anh nói ngày xưa anh yêu, nhưng không có di động, khổ nhỉ.”
“Chỉ có thể viết thư thôi.”
“Chu Cầm, hay là, ngày mai anh cũng viết thư cho em đi, được không?”
“Không.”
“Vì sao?”
“Viết thư chậm quá.” Chu Cầm trầm giọng nói: “Rất nhớ.”
“Ha ha ha ha ha.”
Hạ Tang bị những lời này của anh chọc cười.
Chu Cầm: “Mau ngủ đi, bé yêu.”
“Anh Cầm ơi, hôn em một cái đi.”
“Ừ.”
Đầu bên kia truyền đến một tiếng lanh lảnh.
Hạ Tang: “Anh tưởng em không biết là anh búng tay à?”
Chu Cầm: “...”
*
Sáng hôm sau, chuyện đầu tiên mà Hạ Tang làm khi mở mắt chính là nhìn về phía màn hình di động.
Di động đã nóng bỏng, cuộc gọi video bật suốt cả đêm, vẫn còn đang tiếp tục, nhưng lúc này, Chu Cầm đã rời giường, đặt điện thoại lên bàn học gần cửa sổ.
Còn anh thì mặc áo sơ-mi trắng, cổ áo mở rộng thoải mái, đang đọc một quyển sách giáo trình chuyên ngành về ngôn ngữ C.
Bàn học tựa vào rèm cửa sổ dài sát đất, rèm màu trắng bị gió nhẹ thổi bay, cửa sổ quay về phía Đông vừa vặn