Trong một buổi tiệc ở năm trước, cuối cùng Hạ Tang cũng hiểu được vì sao Đàm Cận không tiếc ngàn dặm xa xôi đến thành phố Đông Hải bắt cô trở về, nghiên nhân là --- Xem mắt.
Đó là tiệc họp lớp của mấy người bạn của bà, xa cách lâu ngày gặp lại, đương nhiên, trong đó có một người bạn thân là dòng dõi thư hương thế gia, cũng dẫn theo người con trai làm tiến sĩ hai mươi sáu tuổi đến.
Đàm Cận và người dì này hình như đã thống nhất ý kiến, cố ý sắp xếp cho cô và người bác sĩ ấy ngồi gần nhau, lúc nói chuyện cũng như vô tình khen hai người thông minh, bằng cấp cao, giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Duy chỉ có một chỗ, vị tiến sĩ trẻ tuổi này có chút hói đầu.
Đương nhiên, nhóm các người dì này cũng nhìn ra, học vấn chỉ là tượng trưng.
Hạ Tang nhìn thấy ánh mắt đánh giá cao của Đàm Cận dành cho Lưu Tồn Tuấn.
Lưu Tồn Tuấn cũng hiểu về những lễ nghi trên bàn rượu, vứa khéo léo nói chuyện lại khéo léo kính rượu cho mọi người, ngoài miệng toàn nói lời hay.
Nhóm các người dì này trên mặt đầy ý cười, không nhịn được mà khen ngợi anh ta: “Nhìn đi, Tồn Tuấn lễ phép quá.
”
“Trẻ như vậy, đã là một tiến sĩ luật của đại học Columbia rồi.
”
“Thật lợi hại!”
Hạ Tang vô cùng rầu rĩ, giống như xung quanh đầy náo nhiệt, nhưng cô chỉ lo cúi đầu ăn cơm.
Lúc này ăn uống đã trở thành mục tiêu số một trong cuộc đời cô.
Đàm Cận thấy con gái mình cứ im lặng như thế, không chỉ làm cho mọi người cảm thấy cô không thoải mái, không lễ phép.
Cũng không bày ra vẻ mặt thế này trước vị tiến sĩ thế được, vô duyên vô cớ uổng công buổi gặp mặt hôm nay, vì thế dặn dò cô: “Hạ Tang, năm nay con năm ba rồi, không phải mẹ đã yêu cầu con thi IELTS, Tồn Tuấn thi IELTS rất cao, con cần phải học tập anh ấy một chút.
”
Tồn Tuấn cũng nhanh chóng nói: “Em gái học tập có chuyện gì không hiểu, cứ hỏi anh.
”
Hạ Tang ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Tôi cũng không tính thi IELTS để xuất ngoại, mặc dù muốn đào tạo chuyên sâu thì đại học Đông Hải có chuyên ngành máy tính cũng ở top đầu, thành tích của tôi cũng tốt, không cần xuất ngoại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
”
“Con, trong mắt con chỉ nhìn thấy mỗi đại học Đông Hải.
”
Đàm Cận bỏ đũa xuống, sắc mặt cũng trầm xuống.
Vì chuyện này bà đã ầm ĩ cùng Hạ Tang không dưới một lần, mỗi lần đều tan rã trong không vui, bà không muốn tranh cãi với cô trên bàn cơm, chỉ có thể tạm thời kiềm chế lại.
Nhóm mấy dì nhanh chóng cứu vãn tình hình nói: “Đại học Đông Hải cũng tốt lắm.
”
“Đúng thế, mấy đứa nhỏ nhà tôi muốn thi cũng không thi được đâu!”
Lưu Tồn Tuấn tò mò hỏi: “Em gái chuyên ngành của em là máy tính sao?”
“Ừm.
”
“Nữ sinh học khoa này, thật sự không dễ dàng.
”
Hạ Tang nhai cơm, có lệ nói: “Vì sao nữ sinh học khoa này lại không dễ dàng?”
“Tôi không phải nói ý này, ý của tôi là…”
“Tôi cũng không có ý gì.
”
Lưu Tồn Tuấn nhìn ra Hạ Tang không muốn nói chuyện nên cũng không nói nhiều nữa.
Sau khi ăn cơm xong, sắc mặt Đàm Cận vô cùng khó coi, trở về đã ngay lập tức mắng Hạ Tang.
Sau khi cô từ thành phố Đông Hải về, đầu cũng đã cháy một ngọn lửa lớn ---
“Hạ Tang, con đang cố ý à! Cố ý để mẹ mất mặt trước mọi người.
”
Hạ Tang bỏ túi xách xuống, ngẩng đầu đi vào nhà vệ sinh tháo trang sức: “Con làm gì để mẹ mất mặt chứ, hôm nay là mẹ và mấy bạn học, nhóm các dì diễn viên của mẹ, con phải đi ăn chùa bữa cơm.
”
“Giống như mấy người bạn học, đưa theo con mình, đương nhiên muốn làm vẻ vang danh dự của mình, chính con đấy, toàn bộ bữa ăn đều không nói gì, y hệt một cái đầu gỗ, khiến cho các dì ấy thấy mẹ đã dạy ra một đứa con như thế đấy!”
Hạ Tang tháo trang sức ra, thấm nước lên khăn bông, quay đầu lại nói: “Vậy mẹ muốn con phải như thế nào, con để ý khéo léo một chút, chẳng lẽ viết số liệu trước mặt mọi người sao?”
“Lưu Tồn Tuấn người ta cũng hiểu biết nghệ thuật, còn có thể chơi đàn dương cầm, con cũng có thể cùng cậu ta nói về chuyện âm nhạc, không phải cái con biết sao?”
“Con là người hầu trong nhà nói chuyện phiếm cái gì, con phải quản sao?” Hạ Tang tháo xong trang sức: “Lòng con muốn tìm mấy câu nói chuyện, nhưng tâm trạng không tốt nên không nói, không thể sao!”
“Hạ Tang, mẹ biết con đang suy nghĩ đến tên nhóc kia, mọi nơi đều có tai mắt của mẹ… mẹ nói cho con biết, ánh mắt phải nhìn xa một chút, con cảm thấy nó vĩ đại, là người vĩ đại con chưa từng thấy qua.
” Đàm Cận đi đến cửa nhà vệ sinh khuyên: “Lưu Tồn Tuấn nhà người ta, tuổi trẻ đã lấy bằng tiến sĩ ở trường danh tiếng, không phải tốt hơn tên nhóc kia sao, con mở to mắt ra một chút sẽ cảm thấy thế giới này bao nhiêu lớn!”
Hạ Tang nhíu mày: “Lưu Tồn Tuấn ít tóc như thế! Mẹ còn muốn con quen biết với anh ta… Mẹ lại không thích Chu Cầm, cũng phải tìm người có giá trị nhan sắc tương đương chứ, cũng có cạnh tranh một chút đi!”
“Dáng vẻ đẹp có cơm ăn sao?” Đàm Cận xem thường cô: “Bố con lúc trẻ tuổi cũng đẹp đấy, bây giờ thì sao, vẫn phong lưu phóng khoáng như trước, con cảm thấy mẹ có hạnh phúc không?”
“Mẹ không hạnh phúc… là do mẹ tạo nên.
”
Hạ Tang buồn buồn nói: “Con nghe nói có thầy Từ dạy thể dục đang theo đuổi mẹ nhiều năm rồi, bây giờ người ta đang cô đơn, mẹ đã tự kéo mình vào ngục tối của mình.
”
Hai má Đàm Cận đỏ lên, mở to mắt nhìn Hạ Tang: “Con… Con nghe được ở đâu thế!”
“Con cũng có tai mắt.
”
Hạ Tang xoay người về phòng, không muốn cùng bà tranh cãi.
Sau khi tắm rửa xong, cô dùng lược chải sơ sơ trên đầu, tóc nuôi tận hai ba năm, cuối cùng cũng dài đến lưng.
Cô vuốt ve những sợi tóc mềm mại của mình, cân nhắc hai ngày nữa sẽ cắt kiểu tóc Hime lần nữa, trở lại cho Chu Cầm ngạc nhiên.
Vừa định gọi video cho Chu Cầm thì đã có cuộc gọi đến, Hạ Tang nhảy lên trên giường lớn, vui vẻ nhấn trả lời ---
“Bé cưng.
”
Chu Cầm ngồi cạnh cửa sổ, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm một cuốn sách, sắc trời đỏ hồng chiếu lên gương mặt anh, như một màn đêm dịu dàng.
“Đang làm gì thế?”
“Đang nhớ anh đấy.
”
Anh biết miệng của Hạ Tang nói ngọc rất ít, khóe miệng cong lên: “Phải không?”
“Anh thì sao, có nhớ em không?”
“Có nhớ.
”
“Nhớ em lúc nào?”
Chu Cầm liếc mắt một cái: “Em nói ra mấy lời này…”
Hạ Tang ngồi dậy, khóe miệng cong lên nụ cười xấu xa, không buông tha hỏi: “Chu Cầm, nhớ em lúc nào.
”
“Lúc nào cũng nớ, trong lòng nhớ, thân thể nhớ, trên dưới đều thấy nhớ.
”
Cô xấu hổ đến mức dùng chăn che mặt lại: “Chu Cầm, trực tiếp thế.
”
Chu Cầm lại hỏi: “Không phải em muốn nghe đáp án thế sao?”
Hạ Tang xấu hổ một lát, mới đổi sang chủ để chính: “Mẹ em mới để em đi xem mắt.
”
Chu Cầm tùy ý nói: “Thế nào?”
“Là tiến sĩ, học pháp luật.
”
“Thế cũng không tệ.
”
Hạ Tang nhìn trong video thấy chàng trai vẫn bình tĩnh đọc sách: “Chu Cầm, anh không ăn giấm sao?”
Chu Cầm vẫn đọc sách, trên mặt hiện lên vẻ lười biếng: “Người em thích là anh, thì vì sao anh phải lo sợ không đâu như thế.
”
Cô cười nói: “Tự tin thế à.
”
Chu Cầm nhìn cô gái trong video: “Hạ Tang, anh muốn gặp em.
”
Hạ Tang nằm ngửa vùi