Đêm trước hôn lễ, hai phù dâu Hứa Thiến và Tô Nhã Di ngủ cùng Hạ Tang ở phòng trông căn phòng tổng thống của khách sạn.
Các cô gái nằm lung tung bừa bãi, hiển nhiên không phải cùng một người với dáng vẻ rụt rè thục nữ lúc ban ngày.
Hạ Tang tựa như đang nằm mơ, không ngờ lại có một ngày, cô thật sự muốn trở thành cô dâu của Chu Cầm.
Lúc vừa mới có tình cảm với nhau, hai người đều ra sức kìm nén tình yêu mờ mịt này, có thể có được hạnh phúc như vậy… là chuyện có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cô tựa vào “gấu bông lớn” Hứa Thiến, gọi điện thoại cho Chu Cầm, thì thầm nói: “A Đằng, ngủ rồi à?”
Ở đầu điện thoại bên kia, âm thanh hỗn loạn: “Chưa, Lý Quyết lôi kéo anh đi tận hưởng đêm độc thân cuối cùng ở quán Karaoke, bây giờ, cậu ta uống quá chén, đang điên cuồng khóc lóc.”
“...”
“Khóc cái gì vậy?”
“Khóc lóc lúc trước không nên buông tay.”
“Trùng hợp ghê, Hứa Thiến đang ở bên cạnh em.
Anh bảo cậu ta gọi tới đây, khóc thì nên khóc cho người nên nghe nghe.”
Chu Cầm cười nhạt: “Ừ, chuyện này để cho bọn họ tự giải quyết.”
Hạ Tang nghiêm túc dặn dò: “Vậy anh còn không ngủ đi, mai không dậy được, đến muộn thì em sẽ không chờ anh đâu!”
“Anh không ngủ được.”
“Sao lại không ngủ được?”
Chu Cầm: “Giấc mơ đẹp sắp trở thành sự thật, không dám nhắm mắt, sợ mở mắt ra thì lại quay về hồi cấp ba, sợ… giấc mơ tan biến.”
Giấc mơ tan biến, sau khi tỉnh lại, anh vẫn là thiếu niên với hai bàn tay trắng, con đường phía trước bị sự mờ mịt bủa vây.
Hạ Tang chưa từng trông thấy dáng vẻ lo được lo mất như vậy của anh, vội vàng nói: “Sẽ không đâu, Chu Cầm, em bảo đảm sẽ không biến mất.
Cho dù hôn lễ có mất thì em cũng sẽ không biến mất.”
Ngược lại, Chu Cầm còn dặn dò cô: “Đừng gọi điện thoại nữa, em mau ngủ đi mới đúng, ngày mai còn phải trang điểm đó.”
Hạ Tang nghe lời anh nói có ẩn ý thì hỏi: “Trang điểm thì sao?”
Khóe miệng Chu Cầm có ý cười: “Trước đây anh không nói với em, mỗi lần chúng ta làm đến khuya, sáng hôm sau em sẽ có nếp nhăn dưới mắt.”
Hạ Tang: “…”
Cái từ làm này rất nhạy cảm.
Cô ra sức bấm tắt điện thoại.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Hạ Tang đã bị nhóm phù dâu gọi dậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô mơ mơ màng màng bị đẩy đến trước gương trang điểm, nhân viên trang điểm đã sớm mở hộp nhỏ đựng công cụ trang điểm, chờ hồi lâu.
Hứa Thiến vỗ vỗ khuôn mặt lơ mơ của Hạ Tang: “Đừng ngủ đừng ngủ! Hôm nay chính là ngày đẹp tổ chức hôn lễ của cậu đấy! Tỉnh đi!”
“Tối qua mất ngủ đến nửa đêm, buồn ngủ quá, để tớ ngủ thêm một lát nữa đi.”
Nói xong, Hạ Tang lại quay về giường giống như búp bê mềm.
Cô dâu mới mệt như chó, nhưng đám phù dâu lại người này hăng hái hơn người kia, ba chân bốn cẳng sấn lại, lôi cô ra khỏi chăn: “Còn không dậy đi thì đừng mơ trang điểm được!”
“Thì không trang điểm nữa.”
“Làm ơn đi, ngày vui mà không trang điểm, coi chừng chú rể đổi ý ngay tại trận đó.”
“A Đằng sẽ không để ý.”
“Vậy cũng không được, bọn tớ dậy sớm trang điểm, lát nữa còn phải chụp ảnh phù dâu mà!” Đám phù dâu không thuận theo không buông tha: “Đừng lãng phí thời gian nữa!”
“Các cậu… các cậu muốn được chụp ảnh một cách xinh đẹp mới là trọng điểm ấy!”
Hạ Tang vẫn bị hai người phù dâu là Hứa Thiến và Tô Nhã Di mạnh mẽ ấn ở trước bàn trang điểm.
“Được rồi được rồi, tớ tỉnh rồi.”
Sau khi Tô Nhã Di dùng động tác vuốt mèo chuyên nghiệp để điên cuồng xoa nắn mặt cô một lúc, cuối cùng, Hạ Tang đã tỉnh táo, để mặc cho nhân viên trang điểm đánh phấn lên mặt mình.
Cô đeo tai nghe, gọi điện thoại cho Chu Cầm: “Anh dậy chưa?”
“Bé cưng à, anh đã ở dưới tầng rồi.”
“HẢ? Anh tới rồi á?”
“Ừ.”
Tiếng của Lý Quyết vọt vào, hò hét ầm ĩ: “Đêm qua bọn em chơi hơi nhiều, kết quả, sáng sớm hôm nay chưa tới 5 giờ, tất cả phù rể đã bị anh Cầm gọi dậy, sáng sớm đã chờ ngoài cửa! Nói là anh ấy sợ cô dâu bỗng nhiên đổi ý nên phải tới chặn cửa.”
Hạ Tang bật cười khanh khách: “Đến mức đó sao!”
Chu Cầm: “Với trình độ sợ kết hôn của em, rất có khả năng sẽ làm cô dâu bỏ trốn.”
“Không thể nào, đã đến Cục Dân Chính rồi, nếu như em đổi ý thì không phải sẽ thành người ly dị à, tư cách sở hữu nhà vừa có của em cũng mất luôn!”
“...”
Chu Cầm cạn lời: “Ngay cả việc sau khi ly hôn sẽ mất đi tư cách sở hữu nhà mà em cũng nghĩ đến rồi, thế mà còn nói sẽ không đổi ý à?”
Hạ Tang nhất thời nghẹn họng, chột dạ nói: “Tối qua không ngủ được nên suy nghĩ lung tung.”
Chu Cầm bật cười thoải mái: “Đã bàn bạc sính lễ với mẹ rồi, có hai căn nhà gần biển sẽ đứng tên em.
Nhưng nếu em vẫn lo lắng sau khi ly hôn sẽ mất đi tư cách sở hữu nhà thì anh nghĩ cảm giác nguy cơ này, đối với anh mà nói lại càng an toàn hơn.”
“Sao anh lại nói cái này với mẹ em chứ?”
Giá nhà ở thành phố Đông Hải rất cao, có thể nói là cao nhất cả nước, Đàm Cận vừa mở miệng chính là hai căn hộ, lại còn muốn nhà gần biển, yêu cầu của bà đúng là không dễ dàng gì.
Hạ Tang hơi hơi nóng nảy: “Từ từ, em gọi điện thoại hỏi mẹ em một chút!”
“Hạ Tang, hôn nhân không chỉ là một nghi thức lãng mạn, hôn nhân là tương lai mà chúng ta cùng nhau vun đắp.” Chu Cầm nghiêm túc nói: “Dì không yên tâm nên muốn lấy được lợi ích lớn nhất cho em, anh cũng rất đồng ý với chuyện này.”
“Chu Cầm, chỉ cần có anh, những thứ khách không quan trọng.”
“Anh hiểu.” Anh nói bằng giọng trầm thấp có từ tính: “Mẹ em rất thương em, vì thế muốn tính toán cho em.
Anh cũng rất yêu em, tình yêu này hoàn toàn không phải là lâu đài trên cát, em yên tâm.”
Còn chưa dứt lời, Hứa Thiến đã giật điện thoại, nói: “Hai người giết chó độc thân ngay tại trận à! Người không nhà không cửa bị mười nghìn điểm tổn thương sâu sắc! Tắt đi, Tang Tang phải trang điểm rồi!”
Hạ Tang trang điểm nhẹ trước, sau đó thay áo dài để chụp ảnh với các cô bạn, tiếp theo là mặc áo cô dâu, nhóm phù dâu cũng nhanh chóng thay lễ phục trắng, lại gần chụp ảnh chung với Hạ Tang.
Hạ Tang cũng tự chụp ảnh rồi gửi cho Chu Cầm.
Chu Cầm trả lời lại trong tích tắc: “Vợ ngoan.”
Hạ Tang: “-3-”
Sau khi các cô gái trang điểm xong, Hạ Tang xõa váy ngồi trên giường lớn ở phòng tổng thống, chỉ huy nhóm phù dâu xem lát nữa phải làm như thế nào.
“Hứa Thiến, cậu khỏe nên phụ trách giữ cửa; Tô Nhã Di, cậu phụ trách thu lì xì của bọn họ, đừng khách sáo, cứ dùng công phu sư tử ngoạm; Minh Tiêu, chủ trì trò chơi phải dựa vào chị.”
Minh Tiêu không khỏi cười cảm thán: “Tang Tang này, vừa nhìn đã biết là phong thái của bà chủ gia đình rồi.”
“Còn không phải sao, Chu Cầm là người có chính kiến như vậy, giao hết quyền tài chính cho cô ấy đó.”
Rất nhanh sau đó, nhóm phủ rể đã vây quanh chú rể đi tới cửa, Lý Quyết nhòm qua khe cửa, gọi: “Cô gái ngoan ngoãn, mau mở cửa đi, anh Cầm tới cưới cậu này!”
Hứa Thiến vốn dĩ rất dũng mãnh, nhưng nghe thấy giọng Lý Quyết thì sợ tới mức vội vàng lùi ra tít sau đám người, đẩy Minh Tiêu lên chặn cửa.
Hạ Tang cười nói: “Nhìn cậu túng quẫn chưa kìa.”
Hứa Thiến đỏ ửng mặt, không nói được một từ nào.
Minh Tiêu cười nói: “Nhét lì xì thì mới có thể vào!”
Ngay sau đó, mấy bao lì xì được nhét vào bên trong.
Tô Nhã Di nhặt lì xì lên, mở ra, kinh ngạc hô to: “Bao lì xì toàn đồng đỏ chót! Chú rể chịu chi ghê!”
“Hôm nay nhặt lì xì là đủ để mua phòng luôn!”
Các cô gái nghe xong, vội vàng nhảy lên nhặt lì xì: “Không đủ không đủ! Muốn cưới cô dâu mới thì chút lì xì này sao đủ.”
Lý Quyết thở phì phò nói: “Đám con gái các cậu, đừng có mà lòng tham không đáy!”
“Nhét tiếp đi, muốn cưới cô gái tốt nhue Tang Tang nhà chúng tôi, sao có thể dễ dàng như vậy.”
Chu Cầm nói: “Có đủ lì xì, để tôi vào xem cô dâu mới đi.”
Các cô gái cười mở cửa ra, sau khi Chu Cầm vào được thì quả thật là nói được làm được, đưa hết lì xì trong tay cho Hứa Thiến: “Dù sao thì lì xì đều do Lý Quyết cống hiến, cứ việc lấy đi.”
Hứa Thiến nghe vậy thì đưa hết lì xì cho Minh Tiêu.
Minh Tiêu cười tủm tỉm nói: “Ơ, tiền này bỏng tay à?”
Chu Cầm đi về phía Hạ Tang mặc váy cưới trắng tinh ngồi ở giữa giường.
Hạ Tang nhìn anh mặc âu phục màu đen, dáng người cao lớn thẳng tắp, vẻ bề ngoài rắn rỏi, trong đôi mắt đen có chứa vài phần ngượng ngùng rụt rè khi gần người thương, tựa như không nhận ra cô.
“Cưng ơi, đi thôi.”
Anh còn chưa đến gần, Tô Nhã Di đã vội vàng chặn anh lại: “Đi cái gì mà đi, vẫn còn sớm mà, đám phù dâu bọn tôi đã sắp xếp trò chơi vượt ải, qua cửa mới có thể cưới cô dâu.”
Lý Quyết mất kiên nhẫn nói: “Như này phiền phức quá!”
“Thế nên người cưới vợ hôm nay mới là Chu Cầm, mà không phải cậu.”
“Nhưng tôi cũng muốn.” Cậu ta liếc Hứa Thiến một cái, xoa xoa mũi, không nói thêm gì nữa.
Chu Cầm khao khát nhìn cô dâu mặc váy trắng muốt ngồi ở giữa giường, kiên nhẫn hỏi: “Chơi thế nào?”
“Trò thứ nhất, hỏi nhanh đáp nhanh, tôi hỏi cậu cái gì, cậu cần phải trả lời trong vòng hai giây, không được suy nghĩ, không được nói dối.”
“Được.”
Tô Nhã Di bắt đầu tính giờ, Hứa Thiến hỏi: “Cậu vừa gặp đã yêu Hạ Tang à?”
Chu Cầm nói không chút do dự: “Không phải.”
“Thích cậu ấy từ khi nào?”
“Từ chuyện của Tống Thanh Ngữ, sau khi cô ấy cứu tôi.”
“Vì sao?”
“Tôi thích con gái thông minh, cô gái thu hút tôi.”
Hạ Tang nhịn không được mà ngắt lời: “Vậy lúc trước anh trêu chọc em làm gì?”
Khóe miệng Chu Cầm nở nụ cười: “Chòng ghẹo