Tuần trăng mật sau khi kết hôn, Chu Cầm từ bỏ thế giới hai người chỉ có anh và Hạ Tang, dự định đi suối nước nóng trên núi tuyết cao nguyên phía Tây cùng cả nhà.
Vốn dĩ Đàm Cận vẫn không hài lòng với chàng rể này, trước giờ đều mặn nhạt không rõ với anh, nhưng lúc bà nghe tin Chu Cầm từ bỏ tuần trăng mật, đợi bà và Từ Chính Nghiêm nghỉ đông, cả nhà sẽ đi du lịch.
Thì thái độ đã hoà nhã hơn nhiều, cuối cùng cũng đồng ý để Chu Cầm gọi một tiếng ‘mẹ’.
Tiếng ‘mẹ’ của Chu Cầm, tình cảm và thân thiết hơn Hạ Tang rất nhiều.
Thường cứ ba đến năm ngày, anh sẽ gọi điện thoại về hỏi thăm nhà.
Kỳ nghỉ đông, lúc Hạ Tang và Chu Cầm lái xe về đến nhà, Đàm Cận đã trực tiếp đổi cách xưng hô thành ‘con trai’.
“Con trai, về rồi sao?”
“Lái xe có mệt không, Hạ Tang có làm phiền con không?”
“Kỹ năng lái xe của con bé không tốt, con vất vả rồi.”
Hạ Tang: “???”
“Mẹ, mẹ là mẹ của ai vậy?!”
Đàm Cận hừ lạnh một tiếng: “Con rể cũng là con trai của mẹ, mà đứa con trai này còn chu đáo hơn con gái mẹ nhiều.”
Hạ Tang trừng mắt nhìn anh, Chu Cầm mỉm cười đặt hành lý xuống, xắn tay áo lên: “Con đi giúp bố Từ nấu cơm.”
Đàm Cận nghe cách xưng hô này của anh, lòng càng vui mừng.
Đến Hạ Tang vẫn gọi là chú Từ, Chu Cầm đã trực tiếp gọi một tiếng bố, đây không phải là con trai của bà hay sao!
“Hạ Tang, con và Chu Cầm cưới nhau rồi, phải thường xuyên học hỏi thằng bé, biết chưa hả?”
Khoé miệng Hạ Tang giật giật, đúng là cạn lời.
Trên đời này, không có bậc gia trưởng nào là không bị Chu Cầm thu phục!
IQ của anh cao đã đành, đằng này EQ cũng vượt trội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với vai vế quyền lực như Giang Dự Trạch, anh không nghiêm tốn cũng chẳng kiêu ngạo, lúc cần quan tâm thì chân thành hết lòng.
Cho dù là bảo vệ hay dì lao công ở công ty, anh đều có thể gọi thẳng tên.
Nếu lớn tuổi, sẽ lễ phép gọi là “Dì Vương, “Dì Lý”….
Khi mới kết hôn, Giang Dự Trạch thậm chí còn muốn tặng 60% cổ phần của công ty giải trí dưới trướng tập đoàn Giang thị làm quà tân hôn cho Hạ Tang, doạ Hạ Tang sợ tới mức không dám nói gì, đành nhờ Chu Cầm từ chối hộ.
Thi thoảng Hạ Tang đến công ty, cũng được “dì Vương” và “dì Lý” mỉm cười chào đón, quan tâm hết mực.
Tất cả nhân duyên xung quanh, đều do sự chu đáo của Chu Cầm mà thành.
Chẳng trách mà thái độ của Đàm Cận đối với anh lại quay ngoắt 180 độ chỉ sau nửa năm kết hôn.
Từ Chính Nghiêm rất thích Chu Cầm, thậm chí còn thích anh hơn cả Đàm Cận.
Mỗi khi gặp còn hôn con rể một cái, rảnh rỗi thì hai bố con rủ nhau đi chơi bóng rổ, còn thường xuyên khoe tài nghệ nấu nướng với anh.
Vào đêm trước kỳ nghỉ xuân, Hạ Tang và Chu Cầm trở lại thành phố Nam Khê, cả nhà đến suối nước nóng du lịch cùng nhau.
Chu Cầm đóng gói hành lý của mình rất cẩn thận, gấp gọn gàng, phân loại trang phục cũng cẩn thận.
Còn hành lý của Hạ Tang thì hoàn toàn trái ngược với Chu Cầm, nói không ngoa chính là một mớ hỗn loạn.
Bởi vì không kéo nổi vali mà cô còn ngồi hẳn lên trên để ấn mạnh xuống.
Chu Cầm không nhìn nổi nữa, nói: “Để đấy đi, dọn cũng như không dọn, lát nữa anh giúp em.”
Hạ Tang cau mày, vô cùng khó hiểu.
Rõ ràng là vali của anh nhỏ hơn cô, đồ đạc thì nhiều hơn cô, vậy mà còn thừa chỗ trống.
Người thất bại cấp mười môn nội trợ - Hạ Tang, như một bạn nhỏ mẫu giáo, ngồi xổm cạnh chồng, quan sát đôi bàn tay thon dài của anh “làm phép thuật”, khiến chiếc vali căng phồng của cô trở nên vô cùng gọn gàng.
Hạ Tang khoác cánh tay anh, làm nũng nói: “Chồng em thật đức hạnh.”
Chu Cầm vỗ đầu cô: “Tiểu ngốc nghếch.”
“…”
Thêm một từ ‘tiểu’ ở trước ngốc nghếch, trong khinh thường lại có chút… cưng chiều?
Đàm Cận bực mình, liền mắng: “Mặc kệ con bé, để nó tự dọn.
Chuyện nhỏ như thế còn không tự học, sau này làm mẹ kiểu gì!”
Chu Cầm ôn nhu cười: “Tang Tang không cần làm những chuyện này đâu mẹ.”
Hạ Tang quay đầu, lè lưỡi với Chu Cầm.
Đàm Cận khoanh tay trước ngực, tức giận nói: “Chu Cầm, con đừng chiều hư con bé! Con bé này, càng chiều nó càng rước bực vào mình thôi, sau này con chịu cả đấy.”
Hạ Tang ôm lấy cánh tay Chu Cầm: “Con không như thế.”
Chu Cầm rút tay ra: “Em làm ảnh hưởng đến động tác của anh rồi.”
Hạ Tang ôm chặt hơn: “Anh dùng tay còn lại đi.”
Chu Cầm miễn cưỡng nghe lời cô.
Đàm Cận nhìn đôi vợ chồng trẻ, về nhà mẹ vợ đã ngọt ngào cỡ này, không biết thế giới hai người còn sến sẩm thế nào.
Một mặt, bà rất an tâm vì con rể thật sự yêu thương con gái bà.
Mặt khác, bà thực sự lo lắng con gái sẽ bị chiều đến sinh hư.
Người làm mẹ như bà từ xưa đến nay còn chưa nuông chiều Hạ Tang đến mức này.
Đặc biệt là sau khi mối quan hệ của bà và Hạ Thả An tan vỡ, Hạ Tang vừa thiếu tình cha, vừa chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc từ bà, mà rất ít khi làm nũng trước mặt Đàm Cận.
Hiện giờ, Chu Cầm thực sự chẳng khác nào xem con bé như con gái mà chiều chuộng.
…
Sáng sớm, Chu Cầm và Từ Chính Nghiêm thu dọn hành lý vào cốp xe SUV.
Đàm Cận đội mũ chống nắng, bước ra ngoài cửa, hỏi Chu Cầm: “Hạ Tang đâu, sao vẫn chưa ra?”
Chu Cầm đóng cốp xe, giải thích: “Con kêu cô ấy ngủ thêm một lúc, bây giờ chắc là đang tắm.”
“Đang tắm? Mẹ thấy con bé chắc chắn vẫn đang nằm trên giường.”
Chu Cầm cười bất lực: “Vậy để con gọi cô ấy.”
Anh bước vào phòng ngủ, đẩy cửa đi vào.
Hạ Tang đã dậy, đang ngủ gà ngủ gật đứng trước gương đánh răng: “Chồng à, mắt em còn chưa mở ra nữa, sao lên đường sớm vậy chứ?”
“Bởi vì đường núi không dễ đi, loại trừ thời gian kẹt xe thì hi vọng tối mới có thể tới nơi.”
“Buồn ngủ.”
Chu Cầm đi tới, chải đầu cho cô ba bốn lần, dùng kẹp tóc búi lên rồi lấy khăn lau mặt cho cô: “Ngoan, lên xe rồi ngủ tiếp, mẹ đang chờ bên ngoài.”
“Ai bảo anh đêm qua muộn vậy còn… không cho em ngủ.” Hạ Tang vòng tay qua cổ anh: “Nếu như mẹ hỏi, em sẽ nói là lỗi của anh.”
“Nếu em không sợ mẹ giục sinh con, anh đương nhiên cũng không ngại.”
“Vậy thì thôi.” Hạ Tang vùi mặt vào cổ anh, nhắm mắt lại: “Ôm em xuống đi.”
“Được.”
Dưới nhà, Đàm Cận thấy Hạ Tang vẫn buồn ngủ, bắt cả Chu Cầm bế kiểu công chúa đi xuống, thực lòng vừa tức giận vừa buồn cười.
Con bé này, khi còn nhỏ đã dậy từ sáu giờ sáng để đọc sách, chưa từng lười biếng ngủ thêm dù chỉ một chút.
Bây giờ lấy chồng vào, sao còn trẻ con hơn xưa.
Đàm Cận đang định đánh thức cô, Chu Cầm đã ra động tác suỵt: “Mẹ, để cô ấy ngủ thêm.”
“Con đúng là…”
Đàm Cận không