Vào ngày Hứa Thiến từ chức, mối quan hệ giữa cô và gia đình hoàn toàn sụp đổ.
Mẹ cô tức giận, mắng nhiếc gần một ngày trời: “Mày nghĩ cái nghề này dễ dàng lắm sao! Mày muốn nghỉ là nghỉ! Mày có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào bát cơm này của mày không!”
“Mày ở lại trường tiểu học Nam Khê làm giáo viên, sau này mới có thể giúp đỡ em trai mày, vậy mà mày lại từ chức!”
“Mày cũng đâu còn nhỏ nữa, tưởng rằng mình mới tốt nghiệp Đại học sao? Mày từ bỏ công việc này, sau này tìm đâu ra đối tượng? Không có đối tượng, thì sính lễ ở đâu ra?”
Hứa Thiến vô cùng bình thản, cô thu dọn vali, nhàn nhạt nói: “Con có tìm bạn đời hay không, cũng không đến lượt bố mẹ nhận sính lễ.
Bố mẹ nên từ bỏ ý định này đi.”
“Mày… mày dám! Trừ phi mày từ mặt mẹ mày, từ mặt cả bố mày.”
Hứa Thiến dọn sạch tủ quần áo và toàn bộ những thứ thuộc về cô.
Dù sao ở trong cái nhà này, cô cũng chẳng có gì nhiều.
“Mày quay lại!” Mẹ cô đuổi theo: “Ai cho phép mày chuyển nhà?”
“Không phải chuyển nhà.” Hứa Thiến đứng ở cửa, bình tĩnh nói: “Con muốn rời đi.”
“Mày muốn đi đâu?”
“Con sẽ không nói cho mẹ biết con sẽ đi đâu.” Cô lấy di động ra, rút sim điện thoại rồi bẻ làm đôi: “Số điện thoại cũ sẽ không dùng nữa, và số mới con cũng sẽ không nói cho hai người.”
“Hứa Thiến, mày có ý gì?”
“Ý của con rất rõ ràng, tương lai hãy để cho con trai bảo bối của hai người nuôi dưỡng đi.”
Nói xong, cô xách vali rời đi, không quay đầu lại nhìn ngôi nhà khiến cô cam chịu đủ loại bất bình và áp bức này.
…
Hứa Thiến đến thành phố Đông Hải, thuê một căn hộ gần trường.
Giá thuê hàng ngày của căn hộ này tương đối rẻ so với mặt bằng chung ở toàn thành phố Đông Hải, 1500 tệ một tháng.
Căn hộ giống phòng khách sạn, chỉ hơn 40m2, có một chiếc giường lớn, tủ quần áo và bàn làm việc dựa tường.
Đồ đạc tuy đơn giản nhưng còn khá mới, trang trí cũng rất sạch sẽ.
Hứa Thiến là ủi qua quần áo một lần, treo vào trong tủ rồi mua vài bức tranh treo tường, cây xanh và tủ đựng đồ để trang trí cho tổ ấm nhỏ.
Những năm qua, cô đã tiết kiệm được không ít tiền, đủ để cô tìm một công việc phù hợp ở thành phố Đông Hải.
Trước khi lên Đại học, cô không có gì trong tay, cũng chưa từng bị xã hội đen đánh đập.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều khiến cô sợ nhất, là cuộc sống lang thang, không nơi nương tựa như hiện tại.
Nhưng vài năm sau khi làm việc tại quê nhà, cô nhận ra rằng điều đáng sợ thực sự không phải là không biết ngày mai sẽ ra sao, mà là biết rõ ràng ngày mai sẽ như thế nào, và mỗi ngày sau sẽ lặp lại cuộc sống của ngày hôm trước.
Trong cuộc sống vô vọng và đầy sóng gió này, từng bước chậm rãi tiến về phía cái chết.
Lời nói hôm đó của Lý Quyết đã chạm tới cảm xúc của cô.
Đúng thế, so với việc sống cả đời trong tiếc nuối, thà cô cứ mặt dày mà quay lại với anh, thừa nhận bản thân vô dụng và thất bại trước anh, điều đó đâu có gì quan trọng cơ chứ.
Thừa nhận thất bại với người mình thích, không phải là thua cuộc.
Lý Quyết vẫn đang đấu giải ở Mỹ, Hứa Thiến chưa nói với anh rằng cô đã trở lại.
Sau vài ngày sàng lọc, cô đã gửi hồ sơ của mình cho một số công ty truyền thông giải trí, một trong những công ty truyền thông nổi tiếng đã gọi điện cho cô, mời cô đến phỏng vấn cho vị trí biên đạo múa.
Đến công ty truyền thông, trong lúc chờ đợi tới lượt phỏng vấn, cô phát hiện có rất nhiều đối thủ cạnh tranh.
Ba người vào phỏng vấn một lần, việc được nhận hay không cũng được quyết định ngay tại chỗ, sẽ không phải ra về và chờ đợi, cách làm việc rất có hiệu quả.
Hứa Thiến được phân vào nhóm với hai cô gái trẻ, một cô gái tóc xoăn âm thầm nhìn cô từ nãy.
Hứa Thiến nghiêng đầu nhìn sang, chạm ánh mắt với cô ta.
“Chị cũng tới xin làm biên đạo múa sao?” Cô ta chủ động bắt chuyện với Hứa Thiến.
“Ừm.”
“Với điều kiện của chị, nên ứng tuyển làm nghệ sĩ cho công ty mới phải, sao lại làm biên đạo múa chứ?”
Hứa Thiến bĩu môi: “Tôi đã qua tuổi đó rồi.”
“Em thấy chị vẫn khá trẻ mà?” Cô gái tiếp tục hỏi dò tình hình của đối phương: “Chị từng làm công việc này trước đây chưa?”
“Chưa.”
“Vậy chị đang làm gì?”
“Giáo viên dạy nhạc của trường Tiểu học.”
“Giáo viên dạy nhạc?” Cô gái nín cười, thái độ như mình đã nắm chắt phần thắng.
Ngay sau đó, đến lượt nhóm họ bước vào phòng phỏng vấn.
Phòng phỏng vấn là một phòng tập nhảy lớn, có gương soi từ ba phía.
Ứng cử viên ngồi ở giữa, trên tay cầm tờ thông tin cá nhân.
Người phỏng vấn ngồi giữa lên tiếng: “Hãy cho chúng tôi thấy điểm mạnh của từng bạn, thuyết phục chúng tôi tại sao nên ứng tuyển bạn.”
Cô gái tóc xoăn bước ra đầu tiên, mở một bài nhạc trên điện thoại, nhảy một điệu jazz nóng bỏng đã chuẩn bị từ trước.
Có thể thấy, trình độ chuyên môn của cô ta rất vững, vũ đạo cũng không tệ.
Người thứ hai cũng vội vã trình diễn điệu nhảy cổ điển mà mình đã biên đạo từ lâu.
Các ứng viên đến tham gia phỏng vấn vào vị trí biên đạo có ít nhất là hai kỹ năng riêng biệt, tất nhiên về phương diện vũ đạo, họ đều rất chuyên nghiệp.
Sau khi hai cô gái kia nhảy xong, người phỏng vấn quay ra nhìn Hứa Thiến: “Còn cô, cô đã chuẩn bị điệu nhảy gì?”
Hứa Thiến dừng lại, nói thật: “Tôi chưa chuẩn bị điệu nhảy nào.”
“Ồ? Vậy cô…”
Hứa Thiến nhìn cô gái tóc xoăn, nói: “Ở bản jazz mà cô vừa biểu diễn, xét từ góc độ hình thể, các khớp xương tương đối mềm.
Nhưng lực chống đỡ ở chân chính là chưa đủ, cần phải tăng cường rèn luyện cơ bắp hàng ngày, bởi vì nhảy jazz đòi hỏi sức bền rất cao.”
“Cô!” Cô gái tóc xoăn thấy mình bị bóc mẽ trước mặt mọi người, sắc mặt lập tức tái nhợt: “Cô còn chưa chuẩn bị gì, còn dám lên mặt chỉ trích tôi?”
Hứa Thiến cong môi, cởi áo vest bên ngoài ra, bắt đầu nhảy một đoạn.
Điệu nhảy mà cô biểu diễn, lặp lại hoàn toàn điệu nhảy jazz vừa rồi.
Không chỉ là lặp lại, cô còn vừa nhảy múa, vừa thị phạm, chỉ ra tất cả những khiếm khuyết và sai sót trước đó của cô gái tóc xoăn.
Người phỏng vấn thấy vậy, gật đầu liên tục, trong lòng đã có quyết định.
Sau khi ra khỏi phòng phỏng vấn, cô gái tóc xoăn tìm đến Hứa Thiến, bất mãn nói: “Cô nghĩ mình là ai cơ chứ? Cô chỉ là một giáo viên tiểu học mà thôi.
Còn tôi, tôi đã ở trong nhóm nhạc nữ ba năm rồi, cô cho rằng mình có tư cách bắt lỗi tôi?”
“Cô ở trong nhóm nhạc nữ ba năm, nhưng cô quên mất rằng, cuộc phỏng vấn của chúng ta không dành cho nhóm nhạc nữ, mà là biên đạo của nhóm nhạc nữ.
Cho nên…” Cô cười nhạt: “Biết nhảy đã là gì cơ chứ? Biết dạy mới là điều quan trọng nhất.”
Thanh âm vừa dứt, vài vị giám khảo bước ra, thông báo kết quả của buổi thảo luận cho họ---
“Hứa Thiến, chúc mừng cô đã gia nhập vào truyền thông Duyệt Tân của chúng tôi.”
Cô gái tóc xoăn nghiến răng, không can tâm liếc nhìn Hứa Thiến.
Hứa Thiến mỉm cười, nhìn về hướng của cô ta: “Quên không nói, tôi là người lãnh đạo vũ đoàn hơn mười năm rồi.”
…
Hứa Thiến trở thành biên đạo múa của truyền thông Duyệt Tân.
Cô rất giỏi trong công việc này, cho dù là năng lực chuyên môn hay điều hoà giữa các cá nhân, cô đều rất biết cách xử lý.
Chưa đầy một tháng, cô chuyển từ vị trí thực tập sang chính thức, đồng thời mức lương cũng thay đổi từ 4000 tệ thành 25000 tệ như nhân viên chính thức.
Ở một nơi mà mỗi tấc đất đều đắt đỏ như thành phố Đông Hải, mức lương này không tệ chút nào.
Đương nhiên, số tiền được trả cao bao nhiêu thì lượng công việc cũng nhiều bấy nhiêu.
Mỗi ngày Hứa Thiến đều đi sớm về khuya, cố gắng hết sức với cường độ cao.
Ngoài ra, cô cũng đảm nhận một số công việc hướng dẫn và lập kế hoạch cho sân khấu.
So với công việc dễ dàng và lặp đi lặp lại ở quê nhà, thì công việc này tuy mệt nhưng khiến cô cảm thấy rất mãn nguyện.
Ở thành phố Đông Hải, mối quan hệ xã hội của cô rất rộng.
Có rất nhiều chị em trong đội cổ